Chương 250: Trái tim của anh thấy rối bời
Những người hầu đã ngủ, ngôi biệt thự rộng lớn trở nên yên tĩnh.
Chu Hoàng Anh rót một cốc nước nóng rồi uống một ngụm lớn để giảm cơn đau trong cổ họng. Đồng thời, điều này cũng giúp anh giải tỏa được cơn mỏi mệt.
Lúc này, anh chợt ngửi thấy mùi canh gà tỏa ra từ phòng bếp.
Chu Hoàng Anh có khứu giác rất nhạy. Tại sao anh lại cảm thấy mùi hương của món canh gà này rất quen thuộc?
Nghĩ vậy, anh đặt cốc nước trên tay xuống rồi bước vào bếp.
Khi vào bếp, anh nhìn thấy có một nồi canh gà lớn có màu sắc rực rỡ. Có lẽ là đã được nấu cách đây không lâu vì nồi canh gà vẫn còn rất nóng.
Sau đó, Chu Hoàng Anh mới nhận ra rằng sự quen thuộc này chính là hương vị mà Lâm Ngọc Linh làm!
Bên cạnh nồi súp gà là một mẩu giấy nhỏ ghi: Hoàng Anh, chào mừng anh về nhà. Em muốn được là người đầu tiên gặp anh nhưng đến gần sáng thì em không thể thức được nữa nên em sẽ chỉ ngủ một lát thôi. Em đã nấu canh gà cho anh rồi. Trong thời gian này, anh đã làm việc rất chăm chỉ nên hãy uống khi còn nóng.
Quả nhiên, đúng với những gì anh đã mong đợi.
Những ngón tay mảnh khảnh của Chu Hoàng Anh nắm chặt lấy mảnh giấy. Một ý tưởng táo bạo đã nảy ra trong sự phấn khích của anh khiến anh không thể không đi về phía phòng ngủ trên gác mái.
Chu Hoàng Anh đẩy cửa bước vào nhẹ nhàng.
Từ bên ngoài, khi nhìn về phía giường, ai cũng sẽ tưởng rằng là một cục bông trắng cuộn tròn. Nhưng tỉ mỉ nhìn thì mới thấy Lâm Ngọc Linh đang năm trên giường. Cô đắp một chiếc chăn bông và ngủ ngon lành.
Nhìn người con gái ngày đêm thương nhớ năm trước mặt mình, tự nhiên trái tim của Chu Hoàng Anh cảm thấy rối bời.
Mấy ngày gần đây, hôm nào cũng ngày đêm thi hành nhiệm vụ. Ngày đến một miếng cơm anh cũng không có thời gian ăn. Ngay cả bản thân anh cũng quên đi sự mệt mỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, tất cả cảm xúc của anh đều sụp đổ.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng tất cả sự vất vả trong công việc mà anh phải bỏ ra là đáng giá.
Anh đã từng có khát khao, có ước mơ sẽ dốc sức, liều mạng để bảo vệ gia đình và đất nước. Nhưng giờ đây, trong lòng anh lại xuất hiện một sự ích kỷ nhỏ nhoi. Tuy nhỏ nhưng rất quan trọng. Đó chính là bảo vệ người con gái trước mặt anh, vợ của anh.
Anh cúi đầu xuống, đặt lên môi Lâm Ngọc Linh một nụ hôn thật tình cảm. Vì sợ sẽ đánh thức cô nên anh không dám làm nhiều hơn.
“Ngủ ngon” Anh khẽ thì thầm. Sau đó, Chu Hoàng Anh cẩn thận giúp cô đắp chăn bông rồi xuống lầu uống canh gà.
Do món ăn được chính tay cô nấu nên nó ngon hơn bất cứ thứ gì mà anh từng được ăn…
Sáng sớm.
Khi tia nắng đầu tiên tựa như cánh bướm vàng xuyên qua màn sương và chiếu xuống mặt đất, Lâm Ngọc Linh bị sức nóng làm tỉnh giấc. Cô cảm thấy như có một quả cầu lửa đang ôm lấy cô vậy. Mặc dù rất khó chịu nhưng cô lại không muốn thoát ra chút nào bởi nó mang lại cảm giác an tâm không thể diễn tả bằng lời.
Cuối cùng, Lâm Ngọc Linh cũng mở mắt ra. Đôi mắt khô khốc của cô nhìn qua rồi tập trung vào người đàn ông đang ôm cô.
Đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này thật hoàn mỹ, không tỳ vết.
Giấc ngủ của anh vô cùng yên tĩnh, không có tiếng ngáy nghiến răng nghiến lợi như những người đàn ông khác.
Lâm Ngọc Linh lặng lẽ nhìn anh. Trên khóe môi cô nở một nụ cười dịu dàng.
“Cuối cùng thì anh cũng đã về” Cô nhẹ nhàng nói.
Vào thời điểm mà cô nghĩ rãng anh sẽ không nghe thấy những gì cô nói, đột nhiên, Chu Hoàng Anh xoay người. Anh dùng tay vòng qua vai cô và kéo cô lại gần anh rồi đáp lại bằng một giọng trầm: Lâm Ngọc Linh có chút kinh ngạc, lớn tiếng hỏi: “Anh tỉnh lại khi nào?”