Chương 199: Anh có thể cho em dựa vào cả đời
Lâm Ngọc Linh bị dọa cho run rẩy cả người, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Chu Hoàng Anh Vừa nhắc lại chuyện lúc đó, trong lòng Lâm Ngọc Linh liền bị hoảng sợ vây kín, cô.
vĩnh viễn cũng sẽ không quên được cảnh tượng đám người kia liều mạng xé rách quần áo cô, hôn lên da cô.
Nhưng may là Chu Hoàng Anh đã đến kịp.
Lúc này anh mới phát hiện bản thân nhất thời kích động đã dọa cô sợ.
Anh nhẹ giọng thở dài: “Xin lỗi, là anh không khống chế được, mọi chuyện đã trôi qua rồi, em sẽ không gặp phải bất cứ tổn thương nào nữa”
Anh ôm thân thể lạnh băng của Lâm Ngọc Linh vào lòng một lần nữa, tuy không nói gì nhưng trong lòng anh đang rất hối hận.
Dựa trên bờ vai rằn chắc của anh, lòng Lâm Ngọc Linh mới hơi yên ổn lại một ít, cả nửa ngày sau, cô mới khôi phục lại khả năng nói chuyện: “Lúc đó xảy ra chuyện kia, trong.
đầu em đã quên mất suy nghĩ, bọn họ đòi em một tỉ bảy trăm năm chục triệu rồi sẽ thả em trai em ra, nhưng sau khi em mượn được số tiền này từ chỗ Annie thì bọn chúng lại giở tròi Loại chuyện vô duyên vô cớ thế này đúng là có rất nhiều sơ hở, người sáng suốt chỉ cần hơi bình tĩnh một chút là có thể nhìn ra được, nhưng đối mặt với Lâm Ngọc Linh lúc này, anh thật sự không có cách nào trách móc điều gì.
“Em chỉ là…em chỉ là không muốn anh vì vậy mà gặp phải nguy hiểm, nhưng em không ngờ anh vấn đến, thật sự rất xin lỗi, em biết em rất ngu, mỗi lân làm việc gì đều không động não, chỉ biết làm liên lụy người bên cạnh…”
Chu Hoàng Anh không nói bất cứ lời nào an ủi cô, chỉ là không ngừng sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, sau này chỉ cần vào lúc gặp chuyện, em báo lại với anh ngay là được, em không cần động não gì cả, anh sẽ giải quyết giúp em”
Anh sẽ giải quyết giúp em…
Một câu nói ngắn ngủi này đối với Lâm Ngọc Linh mà nói lại là sự an ủi cực kỳ lớn.
Bao nhiêu uất ức và sợ hãi bị giấu kín đều trút hết ra trong cái ôm này, cô dựa vào lòng Chu Hoàng Anh, lớn tiếng khóc lên.
Chu Hoàng Anh cứ vậy không hề động đậy mà ôm cô, cho dù nước mắt làm ước áo sơ mi, anh cũng không thèm để tâm chút nào.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, bàn tay năm lấy vạt áo anh của cô dần dần nắm chặt, trong giọng nói khàn đặc chứa đầy kiên định: “Hoàng Anh, cảm ơn sự chăm sóc của anh, nhưng ai cũng không thể dựa vào người khác cả đời, trải qua chuyện này em mới phát hiện ra bản thân mình yếu ớt đến chừng nào, sau này em muốn cố gẳng trở thành một người lợi hại hơn”
Chu Hoàng Anh cau chặt mày: “Em nói không sai, nhưng em là ngoại lệ, anh có thể cho em dựa vào cả đời…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!