Chelsea bị ɖu͙ƈ vọng tra tấn đã không còn bao nhiêu lí trí, nhanh nhẹn phối hợp chớp mắt hai cái, chỉ hi vọng cô có thể cho hắn sướиɠ kɧօáϊ.
Mộ Sa thấy hắn phối hợp như thế, cúi xuống hôn lên môi hắn khen ngợi: “Ngoan lắm.”
“Ư ư…” Chelsea khó chịu phát ra giọng mũi giục cô, hắn sắp nổ tung đến nơi rồi.
Mộ Sa ho một cái nghiêm mặt nói: “Em cho anh biết, em không thích Philo ở đây, ngày mai anh bảo y đi chỗ khác đi, anh đồng ý không?”
Chelsea không chút nghĩ ngợi lại chớp hai cái, Philo gì đó hiện giờ đã không còn nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.
“Ừ, tốt lắm.” Mộ Sa hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Sau này anh không thể một mình đi gặp Philo, cũng không được nói chuyện với y, cười với y.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Với giống cái cũng không được phép, đời này của anh chỉ được có em là bạn đời, anh có đồng ý không?”
Chelsea lại chớp mạnh hai cái, “ừ” bằng âm mũi, nóng ruột sao cô hỏi nhiều quá vậy.
Mộ Sa vỗ nhẹ mặt hắn, sẳng giọng: “Nói bậy bạ gì đó, mau trả lời đàng hoàng, bằng không anh cứ nằm trơ thế này cả đêm luôn đi.”
Nằm trơ cả đêm? Vậy không phải hắn sẽ khó chịu mà chết à, Chelsea nhanh chóng chớp mắt. Mộ Sa không nhìn đến hắn, thoáng trầm tư, hơi áy náy nói: “Về chuyện chảy máu, không phải em cố ý lừa anh, thật xin lỗi, em nhận lỗi anh chịu hay không chịu?”
Chịu, chịu, chỉ xin em cho anh được sung sướиɠ, Chelsea gào thét trong lòng, lại nhanh nhẹn chớp mắt hai cái.
Mộ Sa thấy hắn đón nhận, nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Vậy sau này anh không được dữ dằn với em, không được làm em đau nữa, còn nữa những lúc thế này, nếu em nói không muốn anh cũng không được ép buộc, phải lập tức dừng lại, anh có hứa không?”
Không dữ dằn, không làm đau, hắn có thể cam đoan, nhưng cô nói không muốn thì phải dừng lại, cô hay nói không muốn, chẳng lẽ lần nào hắn làm một nửa cũng phải dừng? Chelsea rất không đồng ý câu này nha.
Mộ Sa thấy hắn chậm chạp không ra hiệu, tay lại duỗi ra sau, cầm của hắn, uy hϊế͙p͙: “Rốt cuộc có hứa không?”
Hứa, hứa mà, Chelsea lập tức chớp hai cái nữa, hứa thì hứa, còn làm theo hay không còn phải xem tình hình lúc đó nữa.
“Ừm.” Mộ Sa gật gù, hài lòng, lúc này mới thấy mồ hôi đầy trán hắn, hắn nhẫn nhịn đến khó chịu rồi.
Cảm thụ độ sưng cứng của vật trong tay, bất giác nghĩ cứng thế này quả thật là khổ sở, nghĩ vậy cũng có chút đau lòng.
Thế là ngoan ngoãn nhấc eo lên, tay đỡ lấy nó đưa vào hoa huy*t.
“Ugh…” Chelsea thấy cô chịu cho hắn, kϊƈɦ động rêи ư ử.
“Ừm… Tức quá…” Mộ Sa để quy đầu ngay hoa huy*t, rồi chậm rãi ngồi xuống. Lừng khừng hồi lâu chỉ nuốt được một phần ba, Mộ Sa bị căng tức, lầu bầu rồi nằm trêи người hắn thở hổn hển không chịu cử động.
“Ư ư…” Chelsea bị cô làm nửa vời, càng khó chịu hơn, hắn thật sự hận nhất cảm giác bất lực này, đành ư ư giục cô nhanh nhanh.
“Biết rồi, biết rồi mà, nghỉ chút đã!” Mộ Sa tuy nói vậy nhưng vẫn rướn eo lên chậm rãi ngồi xuống, đến khi đội đến đáy huyệt mới ngưng, tuy rằng của hắn vẫn còn một phần ở bên ngoài nhưng giờ có nói gì cô cũng không chịu ngồi xuống.
Thở dốc rồi xoay eo bắt đầu lên xuống từ từ.
Chelsea mặc dù không hài lòng động tác chậm rì rì của cô, nhưng bây giờ hắn không nhúc nhích được, đành nhẫn nhịn để ɖu͙ƈ hoả càng lúc càng cao khiêu khích.
“Aaa…” Mộ Sa cưỡi ngựa như kị sĩ một hồi, nơi mẫn cảm nhất trong người không biết bị ma sát thế nào, cô bị kϊƈɦ thích mãnh liệt ngửa cổ rêи dài, co thắt mạnh rồi lên cao trào.