Lúc bây giờ Ryan đang nằm trằn trọc trêи giường, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa: “Ryan, Ryan, mở cửa.”
Hắn nhận ra là tiếng của Mộ Sa, nhanh chóng ngồi dậy mở cửa. Mộ Sa lập tức nhào vào ngực hắn, khóc rấm rứt: “Ryan, anh không được chọn người khác làm bạn đời, không được.”
Ryan nghe vậy lặng người, rồi vô cùng mừng rỡ, vỗ về lưng cô dịu giọng an ủi: “Đừng khóc, Mộ Sa đừng khóc, anh sẽ không chọn người khác, trong lòng anh chỉ có em thôi. Em có bằng lòng ở cùng với anh không, chúng ta rời khỏi thôn này, đến nơi khác sống.” Cuối cùng hắn không ngăn được lời muốn nói vào ngày trước.
Mộ Sa ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rơi lệ vừa gật đầu đáp: “Em bằng lòng, em bằng lòng.”
Ryan kϊƈɦ động không thôi, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà mình khát vọng đã lâu, kéo đầu lưỡi trơn ướt của cô, ngậm trong miệng cẩn thận ɭϊếʍ láp. Quả nhiên là ngọt giống như trong tưởng tượng của hắn.
Hôn một lúc Ryan đã thở nặng nề, cảm thấy có một luồng nhiệt từ bụng dưới lủi lên. Ryan thở dốc buông cô ra, vừa lấy phần hưng phấn dựng đứng cọ lên người cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Mộ Sa, anh muốn em, cho anh được không?”
Mộ Sa e lệ rụt vào lòng hắn, “Vâng” một tiếng như có như không.
Được sự cho phép của cô, Ryan phấn khởi ôm ngang người cô, thả nhẹ lên giường, rồi cởi y phục cô, kéo da thú của mình, nhẹ nhàng phủ người lên, hôn từ xương quai xanh của cô đi xuống, bàn tay dò trêи người cô, cuối cùng dời đến phần mềm mại trước ngực khiến hắn tò mò lần lên nơi vun đầy, chụp lên mà vuốt ve.
Cảm nhận được ngực cô mềm mại lại đàn hồi, Ryan kϊƈɦ động suýt rêи thành tiếng, thật sự quá tuyệt vời.
Kìm lòng không đậu cúi đầu xuống ngậm lên đỏ hồng trước ngực, cẩn thận ɭϊếʍ láp.
Mộ Sa víu thân hình cường tráng của hắn, mắt mê ly rêи nhỏ, khao khát hắn tiến thêm một bước.
Ryan dần dần không thoả mãn, gậy nóng dưới thân căng cứng giục hắn hung hăng tiến vào.
Ryan kéo rộng hai chân cô ra, một tay dò xuống sờ soạng, hắn biết thân thể cô khác với giống cái trong tộc, các trưởng lão từng lấy tranh da thú giảng giải cho bọn hắn, nhưng lý luận dù sao cũng khác với thực tiễn, hắn sờ một hồi cuối cùng tìm được cửa huyệt, cảm thấy vui vẻ, đút hết ngón giữa vào trong, ra vào thật nhanh.
“Ư…” Bị vật lạ đột nhiên tiến vào làm Mộ Sa không kịp thích ứng, thở gấp nỉ non: “Nhẹ thôi, Ryan.”
Ryan nghe vậy thả chậm lại tốc độ, cảm nhận kɧօáϊ cảm ngón tay được bao bọc chặt, cảm thấy không khỏi nghi ngờ: Cửa huyệt nhỏ thế kia, một ngón tay đã lấp đầy, cực đại của hắn làm sao cắm vào được?”
Lập tức lại nghĩ đến không phải Chelsea đã nhiều lần vào rồi đó sao. Của Chelsea với của hắn không xê xích nhau bao nhiêu, nếu Chelsea vào được, vậy hắn nhất định cũng được.
Nghĩ vậy bèn rút ngón tay ra, nắm cực đại sưng cứng, ưỡn lưng đâm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp của cô.
“A…” Theo đà tiến vào của hắn, Mộ Sa rêи lên thật dài.
Ryan lại cúi người, bàn tay không ngừng vuốt ve bầu ngực mềm mại, nồng nhiệt gặm cắn cổ Mộ Sa, thì thào khẽ gọi tên cô: “Mộ Sa, Mộ Sa.” Giọng nói vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà trở nên khàn đặc.
Một lần lại một lần, theo tiếng gọi thâm tình của hắn, tốc độ ra vào dưới thân không ngừng nhanh hơn.
“Mộ Sa, sướиɠ không? Nói cho anh biết có sướиɠ không?” Ryan nhìn cô mềm nhũn nằm dưới thân hắn, bị hắn ra vào mà ánh mắt mê mang, há miệng đáng yêu rêи ư a, bất giác lại nhớ đến cô cũng từng nằm thế này dưới thân Chelsea, bị hắn ta ra vào mà rêи rỉ mị hoặc.
Ghen tỵ bùng lên làm hắn không nhịn được mà tăng thêm lực, hung hăng đâm vào tiểu huyệt cô càng lúc càng mạnh.
“A… Sướиɠ… Ryan, a… nhẹ chút… sâu quá… Em sắp bị anh đâm thủng rồi… aa…” Mộ Sa lắc lư theo nhịp ra vào của hắn, ngửa đầu rêи rỉ.
“Anh và Chelsea ai làm em sướиɠ hơn, nói anh biết, nói anh biết mau!” Ryan trái hẳn tao nhã ngày thường, bàn tay bóp chặt eo cô, nổi điên như dồn hết sức lực đâm vào, như muốn đâm thấu tim cô mới cam lòng.
“Aaa…” Mộ Sa không chịu nổi kêu lớn, nắm thặt da thú bên dưới, gọi lung tung: “Anh, Ryan, anh làm em sướиɠ hơn, a… Ryan… Ryan… cho em… cho em…”
Ryan nghe mà thoả mãn, không nhiều lời kéo chân cô rộng thêm, ôm chặt ʍôиɠ cô, toàn lực đâm vào.
Cùng với nhịp tiến vào rút ra điên cuồng của hắn, kɧօáϊ cảm càng lúc càng nhiều, dần dần đạt đến cực hạn.
“A…” Ryan hét lên, phun ra. Nằm sấp trêи người cô thở gấp tận hưởng dư âm của cực đỉnh, khi thoáng bình phục, liền ngọt ngào gọi cô: “Mộ Sa, bảo bối, em thật giỏi, anh dễ chịu quá.”
Vừa gọi vừa quay lại muốn hôn cô, nhưng định thần lại mà không có hình bóng Mộ Sa, hắn ôm chặt vào lòng vuốt ve không phải cô mà lại là tấm da thú, không tin nổi cúi nhìn, phát hiện trêи tấm da thú quấn quanh gậy nóng đã mềm nhũn là một mảng tϊиɦ ɖϊƈh͙ khi hắn lên đỉnh đã bắn ra.
Chán nản xoay người, không khỏi cười khổ, hoá ra đây chỉ là mộng xuân. Mộ Sa sau ngày đó đã không còn đến tìm hắn, càng không thể nào quan tâm hắn có chọn người khác làm bạn đời hay không. Trong lòng cô từ đầu đến cuối đều không có hắn, hắn có nên hết hi vọng không, nhưng hắn không cam lòng, tại soa Chelsea đối xử với cô như vậy, cô còn tình nguyện ở bên cạnh hắn ta, mà không chịu hướng về hắn dù là nửa bước, chỉ cần cô chịu hướng về hắn, hắn sẽ tình nguyện vì cô mà phản bội Chelsea, phản bội cả thôn, mang cô đến nơi khác sinh sống, nhưng mà…
Ryan mệt mỏi nằm trêи giường chong mắt chờ trời sáng, nội tâm bị dày vò, có ai nói cho hắn biết, rốt cuộc hắn nên làm sao mới tốt đây…