Mộ Sa giục họ rửa mặt rồi lấy ba cái chén đựng thịt, ba người cùng về phòng, ngồi chung bàn bắt đầu ăn.
Chelsea lúc vừa ăn sẽ không nói chuyện nhiều, ăn ngấu nghiến hết một chén, lại tự ra sau xúc thêm chén nữa, ăn cho đến khi đáy nồi sạch sẽ, lúc này mới no nê, ánh mắt nóng rát nhìn Mộ Sa.
Ryan ăn tương đối nhỏ nhẹ hơn Chelsea nhiều, có điều cũng ăn liền ba bốn chén mới ngưng, còn khen ngon, tuy không trắng trợn như Chelsea nhưng ánh mắt nhìn Mộ Sa cũng nóng rực.
Mộ Sa bị hai người nhìn mà ngượng ngùng, nhưng thấy đồ ăn mình làm đều được họ ăn hết, cảm thấy rất thành công.
Thu dọn xong, liền giục họ ra cất nhà.
Chelsea quay lại nói với Ryan: “Cậu tập hợp người trong tộc trước đi, dội rửa chỗ đó cho sạch, rồi lấy gỗ về cho tôi, tôi sẽ ra sau.”
Mắt Ryan buồn bã, gật đầu, xoay người đi ra.
Chân Ryan vừa ra khỏi cửa phòng, giây sau Mộ Sa đã bị Chelsea kéo vào lòng, hôn thật nồng nhiệt.
Vừa hôn vừa đặt cô lên giường, vén quần áo cô lên, bàn tay tách hai chân đang kẹp chặt của cô ra, ngón tay chen vào hoa huy*t.
Mộ Sa giãy dụa phản kháng, nhưng miệng bị bịt, người cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể lấy tay không ngừng đánh lên lưng hắn, miệng kêu “ưm ưm…” kháng cự.
Nhưng Chelsea mặc kệ cô, cũng do quả thật không dừng lại được, cảm giác hoa huy*t cô đã bắt đầu ướt át, liền rút ngón tay ra kéo tấm da thú đang mặc, giữ vật cứng rắn, chen vào hoa huy*t nhỏ chật.
“A…” Mộ Sa chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hoa huy*t vẫn chưa đủ ẩm ướt, hắn đột nhiên xông vào, Mộ Sa bị đau cắn lên môi hắn một cái.
Chelsea bị cắn đau, rít một tiếng nhả môi cô ra, thấy cô nhăn nhó vì đau, hơi đau lòng nên dừng lại, vừa đưa tay xuống vân vê nơi mẫn cảm, vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Bảo bối, thả lỏng chút, cho anh đi vào, một lát nữa em sẽ sung sướиɠ.”
Mộ Sa tức giận liếc hắn, nhưng cũng biết bây giờ mà bảo hắn đi ra là chuyện không thể, nên đành buông lỏng mình cho hắn đi vào, thít chặt quá đến cuối cùng chịu khổ cũng là cô thôi.
Chelsea cảm nhận thấy cô phối hợp, cong môi cười, lưng ẩy vào, đâm mạnh xuống, quy đầu đụng vào miệng đáy huyệt.
Sảng kɧօáϊ tán thưởng: “Bảo bối, em chặt quá, thật sướиɠ.”
Mộ Sa bị động tác thô lỗ của hắn làm cho không thể nói thành lời, ngửa cổ thở nặng nề.
Chelsea không nhịn được, không để cô kịp thích ứng, vòng hai chân cô quanh eo hắn, mạnh mẽ tiến vào.
Ryan dù đã đi nhưng vẫn chưa đủ xa, thính lực thú nhân rất tốt làm hắn nghe rõ tiếng thì thào cũng tiếng thở dốc, không cần nghĩ cũng biết Chelsea đang làm gì với cô ấy.
Hai tay nắm chặt, móng tay như cắm vào thịt, đáy lòng không ngừng gào thét: tại sao, tại sao Mộ Sa không phải là bạn đời của hắn, hắn cũng muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô, bảo vệ cô, dịu dàng gọi cô là bảo bối, rồi để cô rêи rỉ, thở gấp dưới thân hắn, cho cô kɧօáϊ cảm, nhưng bây giờ hắn không thể, vì hắn không có tư cách.
Hắn thật sự hận bản thân, tại sao lúc trước không cố giành vị trí tộc trưởng, nếu tộc trưởng là hắn, vậy thì giờ người Mộ Sa ân ái chắc chắn là hắn, ý nghĩ đó vừa loé lên, Ryan lại không ngừng tự nói với mình, không được chia rẽ họ, không được, Chelsea là huynh đệ của hắn, hắn không thể phản bội hắn ta.
Một hồi lâu sau bình tĩnh lại, ép mình nặng nề rời khỏi nhà họ, triệu tập người trong tộc bắt đầu làm việc.
Vì đang ban ngày, cửa sổ không kịp đóng nên Mộ Sa cắn môi không dám kêu lớn, chỉ ư ư a a, theo động tác lắc lư của hắn, bộ ngực mềm mại cũng lắc theo, Chelsea thấy mà miệng đắng lưỡi khô, càng không khống chế nổi lực, hung ác như muốn vùi hết vào hoa huy*t cô.
Mộ Sa bị mấy lần, không chịu nổi lên tiếng năn nỉ: “Chelsea… Nhẹ… aaa… sẽ thủng đó… anh nhẹ thôi…”
Chelsea bị dáng vẻ kiều mị của cô trêu chọc, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh hôm qua cô bị Ryan ôm, nhất thời tức giận, nhìn xuống thân dưới cô oán hận nói: “Vật nhỏ, chính là muốn đâm thủng em. Em dám để hắn ôm, anh mặc kệ em, làm chết em, xem em còn dám hay không.”
gậy th*t bên dưới dường như cũng cảm nhận được cơn ghen ngọt ngào của chủ nhân, càng thêm thô to, không chút nương tình tiến vào cửa đáy huyệt Mộ Sa.