ɖu͙ƈ vọng Chelsea được thoả mãn, tâm trạng phơi phới, cúi đầu hôn cô, đến khi cô thở hồng hộc mới buông ra nói: “Do em kϊƈɦ thích tôi, tôi vốn định dịu dàng với em rồi.”
“Hừ…” Mộ Sa cảm thấy mình đuối lý, quả thật là cô trêu hắn trước, vậy là nói lảng chuyện khác: “Đau quá, anh lấy ra, em muốn tắm.”
Chelsea rất nghe lời rút côn th*t đã mềm ra, nước đã nguội sợ cô bị lạnh thế là hắn vói ngón tay vào hoa huy*t làm sạch chất lỏng bên trong cho cô, rồi bế cô ra, dùng da thú bao lại thả lên giường. Rồi đến tìm thuốc mỡ, mềm nhẹ xoa ở cửa hoa huy*t, nhìn hoa huy*t sưng tấy, có chút đau lòng, xem ra tối nay không thể đụng đến cô rồi.
Mộ Sa mệt không muốn động ngón tay, nằm trêи giường mơ mơ màng màng, để hắn bôi thuốc cho cô, dù sao bị hắn thấy hết rồi, cũng sờ luôn rồi, cô chẳng cần e thẹn làm gì.
Chelsea bôi thuốc cho cô xong, liền đi nướng thịt cầm quả dại đút cho cô, Mộ Sa cả ngày chỉ ăn có miếng thịt, nên thấy đói bụng, không khách sáo để hắn đút ăn thật no, nói thật, ngày nào cũng ăn thịt nướng với quả dại, cô đã thấy ngàn, thế nhưng chẳng còn cái nào khác, đột nhiên nhớ tới mấy cây giống sau nhà, hôm nay cô chưa tưới nước. Thế là vùng dậy đứng lên đi tưới nước.
“Em làm gì vậy? Ngồi dậy làm gì? Không phải còn đau sao?” Chelsea thấy cô muốn ngồi dậy nhanh nhẹn đè nằm xuống, không cho cô nhúc nhích.
“Tưới nước, em muốn đi tưới nước, cây giống hôm nay chưa tưới mà?” Mộ Sa đẩy tay hắn ra, giãy dụa muốn đứng lên.
“Được rồi, em nằm đó đừng đi đâu, tôi tưới giúp em là được chứ gì.” Chelsea không lay chuyển được cô, nhượng bộ một bước.
“Anh làm được không?” Mộ Sa không tim tưởng lắm nhìn hắn, đúng là sức của hắn rất lớn, nhưng tưới nước là việc rất nhỏ, cô sợ hắn làm đám cây con chết hết.
“Sao tôi không được? Không phải tưới nước thôi sao? Có khó khăn gì à?” Chelsea bất mãn cô khi dễ hắn, vỗ ngực cam đoan.
“Anh có biết nên tưới bao nhiêu nước không? Anh không định đổ hết một lần đấy chứ?” Mộ Sa không tin hắn tưới được.
“Tôi…” Chelsea bị hỏi khó, đúng là hắn định đổ hết một lần nước cho xong, vừa nhanh vừa gọn, nhưng cô hỏi như vậy hắn lại không dám nói, sợ nói ra cô sẽ cười hắn.
Thấy hắn nhíu mày suy tư, Mộ Sa cười khúc khích, vỗ vỗ ngực: “May quá, em không nghe lời anh để anh đi tưới nước, bằng không mấy cây con khổ sở lắm mới lấy về đều bị anh làm trôi hết. Được rồi, giúp em lấy quần áo, em muốn tự tay tưới.”
Chelsea đành lấy quần áo cho cô, rồi xách theo một thùng nước với cây đuốc theo đuôi cô ra sau nhà.
Mộ Sa để Chelsea cầm cây đuốc, đứng bên nhìn, cô trước tiên vun đất quanh rễ cây, rồi dùng một chén gỗ múc nước tưới lên, lần lượt lặp lại ở mấy gốc khác.
Chelsea đứng bên, trong lòng rất khó tiếp nhận, xem ra vật nhỏ nhà hắn tài giỏi ghê, ngay cả hắn cũng không bằng, thân là giống đực hắn thấy rất đả kϊƈɦ.
Mộ Sa tưới nước xong đến cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn không được tốt, hình như đang giận dỗi.
Nên dịu dàng hỏi: “Chelsea, anh sao vậy?”
Chelsea xấu hổ ho nhẹ nói: “Không phải là cây dại sao, em còn nâng niu vô cùng, ngày nào cũng tưới nước cho chúng, lúc chúng sinh trưởng ở ngoài không ai tưới nước, không phải cũng lớn sao.”
Mộ Sa nghe mà sửng sốt, nghĩ thầm: đúng ha, cô chưa nghĩ đến, mỗi ngày đều tưới nước, rốt cuộc đúng không đây, lỡ tưới nữa làm chúng chết thì sao, may mà Chelsea nhắc nhở cô.
Trong lòng vui vẻ, ôm tay Chelsea khen ngợi: “Ông xã à, anh thật lợi hại nha, nhờ anh nhắc em, bằng không chúng không phải bị em nuôi chết rồi sao.” Không biết ai đó từng nói, đàn ông cũng giống trẻ con, cần phụ nữ lúc nào cũng khen ngợi. Dù Chelsea chỉ là giống đực thú nhân, nhưng chắc cũng áp dụng được.
“Ông xã là cái gì?” Nghe cô khen hắn, Chelsea lòng như mở cờ, chút buồn rầu vừa nãy cũng biến mất, có điều ‘ông xã’ rốt cuộc là thứ gì? Chelsea khó hiểu hỏi.