Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

💦Hướng dẫn đọc: đòe mòe, nhiều xưng hô quá nên chương này làm đúng lú luôn. Sau đây là chú thích những xưng hô ngôi 3 cho mọi người dễ hình dung và đỡ lú giống tui:

1/ ông cụ Tưởng - Tưởng Dục Thành, cha của Tưởng Kỳ Phong.

2/ bà cụ Tưởng - vợ của Tưởng Dục Thành, chính thất

3/ cụ cố Tưởng - cha của Tưởng Dục Thành, ông nội của Tưởng Kỳ Phong

4/ bác cả Tưởng - con gái lớn của bà cụ Tưởng và Tưởng Dục Thành

Tạm thời là thế, giờ thì chúc mọi người ăn Tết vui vẻ!!!

- -----

Tề Trừng ở bên này roẹt roẹt bán cổ phần cực nhanh, bởi vì báo giá thấp nên chưa đầy một tuần thì Triệu Trác và Chu Hiện Dân đã huy động được vốn, hai người cũng vô cùng gấp rút, dứt khoát tới công ty luật làm thủ tục công chứng.

Không để lộ chút tiếng gió nào.

Sau khi mọi chuyện đã thành giao, mặt mày của Triệu Trác và Chu Hiện Dân đều vô cùng hồng hào. Người thì cười ha ha gọi Tề Trừng là cháu trai lớn, người thì gọi là đứa nhỏ Tiểu Tề này, ai nhìn vào không biết còn tưởng rằng họ là chú ruột của Tề Trừng ấy chứ.

Triệu Trác nhìn chữ ký trên văn kiện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tại đại hội cổ đông năm ngoái, Tưởng Kỳ Phong đã có ý định động đến số cổ phần này, năm nay gã chỉ sợ Tưởng Kỳ Phong ra hậu chiêu, thay đổi phương pháp nắm giữ cổ phần trong tay gã... Vì số cổ phần trong tay gã là ít nhất, sau lưng lại không có bối cảnh, vậy nên gã chính là người thích hợp nhất để ra tay.

Kết quả Triệu Trác lại không ngờ Tề Trừng sẽ bán cổ phần, bây giờ cổ phần của gã cũng không ít.

"... Nói cảm ơn thì khách khí quá, Tiểu Tề là một người thật lòng, như vậy đi, tôi có một căn biệt thự ở Danh Thành, có hơi lệch đường một chút nhưng mà môi trường và không khí rất tốt. Cuối tuần hai người đưa con cái đến đây ở hai ngày, vừa tốt cho thân thể lẫn tinh thần nữa. Đừng từ chối tôi, cứ coi như là người chú tôi đây cảm ơn cậu."

Chu Hiện Dân có máu thương nhân khéo đưa đẩy, nhưng cũng có vài phần hào hiệp tốt bụng, làm chuyện gì cũng để lại một đường lui. Lần này Tề Trừng bán cổ phần, với giá cả cậu đưa ra, mọi người đều hiểu rõ mình đã chiếm món hời lớn. Trong lòng Chu Hiện Dân vẫn rất băn khoăn, căn biệt thự này cũng không tính là trả lại nhân tình... như thế quá nhỏ rồi.

Ân tình vẫn phải nhớ trong lòng.

Tề Trừng ngẫm lại rồi gật đầu đáp ứng: "Cám ơn chú Chu."

"Tiểu Tề thế này là thiên vị rồi, tôi nói viện kia tôi cho Tiểu Tề, thằng nhỏ này lại ngại nhà lớn sẽ không được ăn một miếng cơm nóng..." Triệu Trác đùa giỡn đôi câu rồi nói tiếp: "Chẳng phải chú còn có một khu nghĩ dưỡng suối nước nóng à? Chỗ lần trước các cậu ở giờ tôi giữ lại cho các cậu tất, cứ đến chơi rồi ngâm mình tốt cho sức khỏe nhé."

Tề Trừng đương nhiên cũng chấp nhận, không muốn bên trọng bên khinh.

"Cám ơn chú Triệu."

Quyết định xong, Tề Trừng và ông xã đi về trước, Triệu Trác và Chu Hiện Dân tự mình nhìn chồng chồng hai người lên xa, đợi xe đi ra rồi, Chu Hiện Dân như mới nhớ ra cái gì đó, nói: "À, hình như trong nhà của chủ tịch Tưởng xảy ra chuyện gì đó đúng không?"

"Ồ? Lời này là sao? Ý ông là ở phương diện nào cơ?" Triệu Trác biết rõ còn hỏi.

Hai lão cáo già đối đầu nhau.

Chu Hiện Dân: "Tôi cũng không rõ lắm, chẳng phải chủ tịch Tưởng là anh vợ của chú à?"

"Tôi nghĩ lại xem..." Triệu Trác giả bộ suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Thật sư chẳng nghe thấy nói gì cả, chắc là cũng không phải chuyện gì lớn đâu."

Tưởng Dục Thành sắp chết rồi, đối với tập đoàn Tưởng thị mà nói thì đúng là không phải chuyện lớn gì thật.

Chu Hiện Dân không xác nhận được tin tức từ phía Triệu Trác, ông ta cũng không thèm để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là một lão già mà thôi, chỉ là không ngờ Triệu Trác cũng kín miệng thật.

Hai người cười với nhau rồi mỗi người lên xe về nhà.

Triệu Trác vừa lên xe đã nhận được điện thoại từ em gái của Triệu Thiến, dò hỏi chuyện cổ phần.

"Đã lấy thỏa đáng cho em rồi." Nếu để số cổ phần này đặt trong tay Triệu Thiến hay Tiểu Chấp thì sẽ khó tránh khỏi chuyện vợ chồng cách lòng, lại còn liên lụy đến những chuyện khác, thế nên tất cả đều được đặt dưới danh nghĩa của Triệu Trác, chẳng qua là có một phần thỏa thuận khác, nói rõ rằng có hai phần trăm trong đó là của Triệu Thiến.

"Đúng rồi, cha chồng em sao rồi?" Nếu đã gọi tới rồi thì nên hỏi một câu vẫn hơn.

Hai cụ nhà họ Triệu mất sớm, Triệu Trác là anh lớn, theo đạo lý mà nói thì vẫn nên hỏi một chút, cũng nên đến bệnh viện thăm hỏi.

Triệu Thiến đầu dây bên kia nói: "Sắp không xong rồi, chỉ mấy ngày nữa thôi."

"Vậy anh qua xem một chút vậy."

Triệu Trác nói.

Phòng bệnh VIP rộng lớn, nhưng rộng như vậy mà cũng không chịu nổi nhiều người nhà họ Tưởng. Tưởng Dục Thành và vợ có một con gái và ba con trai. Ba người con trai đã lập gia đình, lúc này ba cô con dâu cũng đến thăm bệnh, chỉ là mọi người đều yên lặng canh giữ ngoài phòng, cách tấm cửa kính có thể nhìn thấy được bên trong.

Tưởng Dục Thành mới nằm trên giường bệnh một tuần thôi mà tinh thần như bị rút khô hết đi, một vẻ già nua bệnh tật, gần đất xa trời. Bên cạnh là bà vợ ngồi trên ghế đơn, tóc bạc trắng, chải chuốt chỉnh tề, vừa nhìn đã biết lúc còn trẻ cụ bà là một người quy củ.



Một bên khác là Tưởng Kỳ Phong, Triệu Thiến và Tưởng Chấp.

Trên giường là Tưởng Dục Thành bệnh đến hồ đồ, nói ra những lời đó giờ không dám nói: "... Là cha có lỗi với mẹ con, là lỗi của cha, con muốn hận thì cứ hận cha."

Tới tới lui lui chỉ mỗi một câu như vậy.

Sắc mặt Tưởng Kỳ Phong bình tĩnh không nhìn ra cái gì, Triệu Thiến biết được đại khái chuyện gì xảy ra, lão già này lúc còn trẻ đã ngoại tình lừa mẹ của Tưởng Kỳ Phong, đến khi già sắp chết rồi mới hối hận.

Triệu Thiến rất chướng mắt loại đàn ông ngoại tình, nhưng bà vẫn không nắm bắt được thái độ của chồng mình đối với ông cụ.

Nếu như nói hận, hằng năm từ ba mươi tết đến mùng một, Tưởng Kỳ Phong vẫn luôn kiên trì về nhà cũ, lúc bình thường đều mời nào là bảo mẫu, y tá, hộ lý, họ muốn cái gì là ông ta cho cái đó... thậm chí ông cụ này còn từng mở miệng xin Tưởng Kỳ Phong cho ba đứa con trai của mình chút sự nghiệp.

Tất cả đều là Tưởng Kỳ Phong lo liệu, bây giờ ba đứa con trai của ông cụ đều có công ty riêng, còn có người từng làm ở tập đoàn Tưởng thị.

Nếu nói là không hận, vậy thì tình cha con giữa họ cũng chẳng thấy được bao nhiêu. Triệu Thiến nghĩ đến đây lại chợt nhớ đến bản thân. Tưởng Kỳ Phong có tình cảm với cha mình hay không thì bà không nhìn ra được, mà Tưởng Kỳ Phong có tình cảm vợ chồng với bà hay không, bà cũng không biết.

Không ai có thể nhìn thấu Tưởng Kỳ Phong.

"Ba, ba uống ngụm nước đi, uống nước rồi nghỉ ngơi một chút." Triệu Thiến bưng ly nước đến.

Tưởng Dục Thành nói hồi lâu nên có chút khát, ngậm ống hút uống hai ngụm rồi xua tay không muốn uống nữa. Ánh mắt ông cụ đục ngầu nhìn Tưởng Kỳ Phong, sau đó lại nhìn về phía Tưởng Chấp bên cạnh, vẫy tay gọi cháu trai tới.

Tưởng Chấp lập tức đi qua, bị ông nội nắm lấy tay.

Bàn tay đầy xương xẩu, giống như rễ cây vậy.

"Tiểu Chấp... Tiểu Chấp, khụ khụ khụ, đừng học ông nội nhé cháu, sau này kết hôn thì phải cẩn thận, đừng học ông nội, khụ khụ khụ... nhiều con cái quá đều là phiền phức, là phiền phức, tìm đến ông trả nợ..."

Tưởng Chấp không dám nhìn sắc mặt ba của hắn, lại cảm thấy ông nội nằm trên giường vừa đáng thương cũng vừa đáng trách.

"Con biết rồi ông nội, con kết hôn rồi sẽ không có con ạ." Anh Thanh Thời và hắn sẽ không thể sinh được đâu!

Chợt bả vai bị đánh một cái. Tưởng Chấp không cần cũng quay đầu nhìn cũng biết là mẹ hắn đánh, trách hắn nói sẽ không có con. Tưởng Chấp không nói gì, hoàn cảnh này không thích hợp để cãi.

Tưởng Dục Thành ho rất nhiều, Triệu Thiến đang muốn mang nước tới thì Tưởng Kỳ Phong lại bình thản nói: "Để lão phu nhân hầu hạ đi, không phải ngài trọng quy củ lắm sao, chồng mình nằm ở đây, bưng trà bưng nước là bổn phận của bà."

Tưởng Chấp vừa định mở miệng nói chữ "không" thì đã bị mẹ mình nhéo cánh tay một cái.

Triệu Thiến vỗ tay con trai, gằn giọng nói: "Tiểu Chấp theo mẹ ra ngoài chút, xem xem cơm cho ông nội đã xong xuôi chưa."

Trong lòng Tưởng Kỳ Phong có hận có oán, giày vò bà cụ, chẳng qua trước đây chỉ dùng lời nói khắc nghiệt vài câu, nhưng bây giờ ông ta điên rồi, ngay cả mặt mũi cũng không thèm để ý... có lẽ là vì Tưởng Dục Thành sắp chết rồi chăng?

Tưởng Chấp bị mẹ kéo ra ngoài, có hơi lo lắng nhìn bà cụ.

Khi bé, hắn không hiểu chuyện nên còn tưởng rằng bà cụ là bà nội của mình, muốn ôm thơm bà ấy, thế nhưng bà cụ lại vẫn không lạnh không nhạt mà đối xử nghiêm khắc với hắn, hơn nữa khi về, hắn còn bị mẹ mình đánh cho một trận, vẫn mơ hồ bối rối không biết tại sao mình không được ôm thơm bà nội.

Hắn hỏi anh trai, được anh trai giải thích cho.

Tưởng Chấp lập tức biết bà không coi hắn là cháu trai.

Thế giới của người lớn vừa phức tạp lại tràn đầy dối trá. Năm nào Tưởng Chấp cũng phải đến nhà cũ, rập khuôn lễ phép chúc tết mọi người. Vậy nên khi còn bé, hắn vô cùng thích đến nhà của anh hai chơi, không buồn không lo.

Phòng bệnh được ngăn bằng tấm kính thủy tinh, đứng bên ngoài vào có thể nhìn thấy rõ. Tưởng Chấp nghĩ, chắc là ba hắn sẽ không động thủ với bà đâu đúng không? Con trai và con gái của bà cụ đều ở bên ngoài.

"Dù thế nào đi nữa thì ba con cũng sẽ không động đến bà đâu." Triệu Thiến dỗ dành con trai, nhưng thật ra chính Triệu Thiến cũng không dám chắc, hẳn là Tưởng Kỳ Phong sẽ không.

Bên trong vẫn còn có y tá, nhưng họ cũng không dám lại gần, chỉ đứng ở một góc chờ dặn dò.

Bà cụ chống nạng, trời mùa đông lạnh lẽo, khớp xương của bà lại đau, nghiêm trọng đến độ không đi nổi. Bà chậm rãi đến bên giường, vén lại chăn cho Tưởng Dục Thành rồi bưng ly nước tới, bà cụ cầm không vững, tay run vô cùng, cứ như vậy mà đưa đến bên miệng Tưởng Dục Thành.

Tưởng Kỳ Phong làm như không nhìn thấy, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Nghe nói lão phu nhân muốn ly hôn với cha của tôi, sao giờ lại không ly nữa?"

Bà cụ tiếp tục đút nước không nói gì, đôi mắt đục ngầu của Tưởng Dục Thành tỉnh táo lên vài phần, nhưng rất nhanh đã vẩn đục hồ đồ, giống như không muốn tỉnh táo lại, lại giống như nó vốn đã thế.

Lúc cất ly đi, một nửa nước bị đổ ra chăn, bà cụ chậm rãi đặt ly xuống rồi rút khăn trong túi ra, tỉ mỉ lau.

"Tôi biết, lão phu nhân là người quy củ, bà là người qua mai mối mà được cưới vào cổng lớn nhà họ Tưởng, chết đi là quỷ của họ Tưởng, xuống mộ rồi còn phải theo hầu hạ cha tôi." Tưởng Kỳ Phong nói.

Những lời này, Tưởng phu nhân khi còn trẻ đã từng nói qua. Hôm ấy tuyết rơi rất dày, Tưởng Kỳ Phong mặc một bộ quần áo đơn bạc, quỳ gối ở bên ngoài cùng với mẹ mình giống như hai con chó, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc. Giọng nói của Tưởng phu nhân không lớn không nhỏ, tựa như là người có giáo dưỡng vô cùng cao quý, đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ.

"Cổng lớn nhà họ Tưởng há là nơi cho các người làm ô uế!"

"Tôi là người được nhà họ Tưởng cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì tiện nhân như cô đừng hòng tiến vào đây một bước!"

"Dù có là trăm năm sau đi nữa thì người nằm cạnh Tưởng Dục Thành vẫn là tôi."

Bà cụ thu khăn lụa về, lại ngồi xuống ghế dựa rồi nhìn thẳng vào mắt Tưởng Kỳ Phong. Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi mà người này vẫn còn nhớ đến... lời bà nói. Người này châm biếm bà, giày vò bà nhiều năm như thế chính là để báo thù cho mẹ của mình.

"Nhà tôi chỉ là một cửa hàng lương thực dầu mỡ có chút khá giả. Khi tôi chưa lập gia đình, trong nhà đã dạy tôi nữ công, dạy tôi lấy chồng theo chồng, học tập đọc sách chỉ tổ hổ thẹn." Giọng điệu bà cụ không mềm không nhạt, sống lưng thẳng tắp.

Đây chính là vẻ cao cao tại thượng của Tưởng phu nhân.

Là cái nhìn ban phát cho đầy tớ như khi nhìn ông ta và mẹ của ông ta.

Tưởng Kỳ Phong không lên tiếng.

"Mười bảy tuổi tôi được gả cho Tưởng Dục Thành, lo liệu việc nhà cho lão, nhẫn nhục chịu khó, tuân thủ theo lời dạy kia. Đến hai mươi tuổi, tôi mang thai, sinh ra một cô con gái, quá hổ thẹn vì không nối dõi tông đường cho nhà họ Tưởng, một năm sau tôi lại mang thai, lần này đã sinh một đứa con trai."

Dáng dấp của bà cụ rất bình thường, trong nhà dạy dỗ cứng nhắc bảo thủ, nhưng cũng không bao giờ làm chuyện có lỗi với nhà họ Tưởng, có lỗi với Tưởng Dục Thành. Nhà họ Tưởng rất thích cô con dâu hiền lành tuân thủ quy củ này, vậy nên quản Tưởng Dục Thành rất nghiêm trong chuyện gái gú. Nhưng mà có nghiêm đến đâu đi nữa thì tính lăng nhăng của Tưởng Dục Thành đã khắc sâu vào trong xương cốt, lão ta rất chướng mắt bà vợ không chút dịu dàng xinh đẹp của mình.

"Khi tôi mang thai đứa thứ ba, bụng lớn thì Tưởng Dục Thành lại nhăng nhít với mẹ anh."

Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, bà cụ nghĩ cũng không muốn nghĩ mà nói: "Tôi ôm bụng lớn gặp mẹ anh, vốn dĩ muốn cho cô ta một khoản tiền, để cho cô ta rời đi. Mẹ của anh xinh đẹp, được học tập sách giáo khoa mới, nghe thấy tôi nói mình là vợ của Tưởng Dục Thành thì lại bảo rằng Tưởng Dục Thành nói mình không kết hôn, không có vợ."

Đoạn này Tưởng Kỳ Phong biết.

Mẹ của ông ta không phải tự nguyện làm con giáp thứ mười ba, bà ấy bị Tưởng Dục Thành lừa gạt.

Mẹ của ông ta không chịu khuất phục, tất cả cũng là vì ông ta.

"Tôi cho cô ta tiền, để cho cô ta đi, cô ta khóc lóc thảm thiết đồng ý, nhưng mấy năm sau lại..." Hai mắt của bà cụ mang theo tia sáng: "Cô ta lại dẫn anh đến cổng nhà họ Tưởng, nói mình nguyện làm trâu làm ngựa để cho anh một con đường, để anh cũng là con cháu họ Tưởng, xin tôi cho anh một con đường... Nhưng mạng của đứa ba nhà tôi thì ai đền?"

Khi ấy Tưởng phu nhân ôm bụng lớn khuyên nhủ mẹ của Tưởng Kỳ Phong, lúc về thì lập tức bị động thai, hơn nữa vì liên tục sinh hai đứa đầu, bình thường lại làm việc vất vả trong nhà, đủ các loại nguyên nhân khiến cái thai không ổn định. Thật vất vả mới sinh ra được thì lại là con gái, tiếng khóc nhỏ bé như mèo kêu.



Chưa đến một tuổi, đứa nhỏ đã bị nhiễm phong hàn và viêm phổi mà qua đời.

Cho nên, thật ra nhà họ Tưởng có ba trai hai gái, thế nhưng thai nữ này mất sớm, cụ cố Tưởng thấy là con gái thì không cho vào gia phả, ngay cả mộ tổ tiên cũng không cho vào.

Bà cụ khi ấy vừa hận vừa oán, muốn đập nát tư tưởng cũ kỹ ấy nhưng lại không biết phải làm sao.

"Mẹ của anh chính là con đàn bà hèn hạ, là đồ đê tiện." Bà cụ bây giờ nhắc tới vẫn là câu nói ấy: "Mấy năm nay anh có tiền có quyền, muốn báo thù cho mẹ mình, giày vò tôi, dùng mấy đứa con của tôi uy hiếp tôi, bây giờ tôi đã từng này tuổi rồi, chết thì chết thôi, mấy đứa chúng nó anh muốn làm gì thì làm, đều là họ Tưởng cả."

"Tôi xin lỗi ai? Ai tôi cũng sẽ xin lỗi, nhưng chỉ có mẹ anh là không bao giờ. Tôi cho cô ta một con đường, còn cô ta thì sao? Mặt dày, không biết xấu hổ tiếp tục làm con giáp thứ mười ba, cô ta không đê tiện thì còn ai vào đây!"

Tưởng Kỳ Phong siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Đủ rồi!"

Tưởng Kỳ Phong bất ngờ đứng dậy, ông ta biết, những chuyện này ông ta đều biết, nhưng Tưởng phu nhân vừa đi thì mẹ mới phát hiện mang thai ông ta. Một cô gái xinh đẹp chưa lập gia đình mà đã mang thai, có thể làm gì nữa bây giờ.

Mẹ làm thế cũng là vì ông ta mà thôi.

Không ai có thể sỉ nhục mẹ của ông ta trước mặt ông ta. Sắc mặt Tưởng Kỳ Phong tái xanh tức giận, vòng qua giường bệnh đi đến chỗ của bà cụ: "Những năm qua, ăn uống mặc của bà đều là tôi bố thí, ba thằng con trai của bà, ở trước mặt tôi đều giống như chó..."

"Tưởng Kỳ Phong, mày muốn làm gì mẹ tao!"

Một người phụ nữ cao gầy đầu điểm vài sợi tóc bạc xông thẳng vào, tuổi tác trông khá lớn, ăn mặc giản dị, khuôn mặt nhăn nheo, vừa nhìn là biết ngay phải chịu đựng sự giày vò của cuộc sống.

Đây chính là đứa con đầu lòng của bà cụ, là con gái lớn của bà.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Vừa rồi bà cụ đối mặt với Tưởng Kỳ Phong không chút lùi bước, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy con gái lớn tới là hốc mắt lập tức đỏ lên. Khi ấy bà cụ trọng nam khinh nữ, nuông chiều ba đứa con trai, sau này cả ba đều thành chó nhà người ta, một khúc xương cũng chẳng còn, trái lại chỉ có cô con gái lớn bỏ nhà ra đi này là còn nhớ bà.

Ban đầu, con gái lớn khuyên bà cụ ly hôn, nhưng bà lại thương con trai, cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn mà lại ly hôn thì mất mặt...

Càng sống lại càng rõ, nhưng cũng đã muộn.

Người bà cụ có lỗi nhất chính là cô con gái lớn của mình.

Tưởng Kỳ Phong đè nén cảm xúc, không nhìn bất kỳ ai đi thẳng ra ngoài. Tưởng Kỳ Phong vừa đi, mấy người con trai và con dâu đã ào ào đi vào, nhưng vì muốn giữ mặt mũi mà đời cháu trong nhà đều bị đuổi ngược ra ngoài.

"Chúng mày có còn là đàn ông hay không hả! Nếu không phải có chị đến thì cứ để mẹ bị thứ rác rưởi như Tưởng Kỳ Phong kia bắt nạt đúng không?" Bác cả Tưởng mắng to.

Người con trai thứ ba tuổi đã cao, cũng đã làm ông nội luôn rồi, bị mắng như thế thì khó chịu nói: "Chị thì biết cái gì, chọc vào Tưởng Kỳ Phong thì người xui xẻo vẫn là mẹ chúng ta thôi."

"Đúng vậy, chẳng phải mấy năm qua đều nhẫn nhịn à, hễ chị cứ tới cái là hô to gọi nhỏ."

"Chị cả à, tôi nói chứ, chị đúng là tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, bọn tôi im ỉm nhiều năm như vậy chính là vì báo thù thôi, nếu không thì chị nghĩ bọn tôi nguyện ý làm việc cho Tưởng Kỳ Phong chắc..."

Bác cả Tưởng đã biết quá rõ ba thằng em này của mình, trào phúng nói: "Có lẽ là mấy năm trước chúng mày còn có chút cốt khí muốn trả thù, nhưng làm chó lâu quá rồi, chút tận tâm trong xương cốt đã chẳng còn từ lâu. Chị thấy bây giờ tụi mày chính là những con chó của Tưởng Kỳ Phong, cho một khúc xương là lập tức lắc đuôi vui vẻ đấy!"

"Chị!"

"Chị cả nói cái gì đấy?"

...

Cuối cùng, chuyện ở bệnh viện vẫn bị truyền ra ngoài một chút.

Tính hóng chuyện ở đâu cũng đều giống nhau, đặc biệt là hóng chuyện của nhà họ Tưởng. Giới thượng lưu ở Danh Thành bàn tán chuyện này đến là vui vẻ. Ngay cả Tề Trừng cũng nói đôi câu, đại khái là nói Tưởng Dục Thành bệnh nặng sắp chết, Tưởng Kỳ Phong nổi giận với bà cụ Tưởng trong bệnh viện.

Cậu nhìn thấy những chuyện này trên diễn đàn nặc danh, chủ thớt nói giảm nói tránh, nhắc đến rất nhiều thông tin.

Lịch sử ân oán đời trước của một gia đình cực kỳ giàu có.

Người con riêng gây dựng sự nghiệp trở thành huyền thoại, quyền đấm cước đá vợ cả và con cái của người nọ.

Bla bla bla...

Có người đoán ra là ai, nhìn đến những người giàu có trên toàn quốc cũng có không ít, thế nhưng cái danh con riêng kia là một nhãn mác rất độc đáo. Lúc mới đầu, Tề Trừng cũng không nhận ra đang nói đến chuyện của Tưởng Kỳ Phong, vừa thấy có người bình luận một câu【 Vị nào đó đứng đầu Danh Thành vậy mà lại là con riêng.】

Tề Trừng lập tức đoán được, nhưng nửa tiếng sau, bài viết này đã bị gỡ.

"Ông xã, còn gì nữa không?"

Phạn Phạn đang ngủ, cuối cùng Tề Trừng Trừng cũng có thể lót dép hóng chuyện, cậu cảm thấy nhất định ông xã biết rất nhiều trong chuyện này. Bạch Tông Ân nhìn một mặt hóng chuyện của thiếu niên, cảm thấy quá đáng yêu nên vươn tay nhéo một cái: "Trừng Trừng dìu anh tập luyện thì anh sẽ nói cho em biết."

Khà khà.

Công việc này cậu thích làm lắm.

Tề Trừng Trừng vội vã đi đến phòng trò chơi với ông xã, dưới chân là đệm tập bò, được dì vệ sinh mỗi ngày nên rất sạch sẽ, lại vô cùng mềm mại, dù có ngã cũng sẽ không đau, đôi khi cậu còn có thể lăn ở phía trên cùng với ông xã, ôm ôm lăn lăn, có thể ăn đậu hũ của anh!

Cún con háo sắc nào có ý xấu gì đâu. jpg

Phòng chơi không nhỏ, ba mặt vách tường đều được lắp tay vịn, mặt còn lại là cửa sổ sát đất cực lớn, lấy ánh sáng rất tốt.

Mới vừa đặt chân xuống, Tề Trừng đã vô cùng tích cực cầm tay của ông xã đặt lên vai mình: "Ông xã cứ việc dựa vào em!"

"Được rồi, anh sẽ dựa vào Trừng Trừng." Bạch Tông Ân khoác cánh tay lên vai của thiếu niên.

Cũng bởi vì như vậy nên mỗi lần tập phục hồi, anh đều không muốn đè nặng lên bạn nhỏ nhà mình, chỉ có thể nỗ lực liều mạng đứng lên tự mình đi. Bạch Tông Ân cảm thấy biện pháp này rất tốt, thiếu niên cũng rất vui vẻ.

Hai người cứ chậm rãi mà đi.

Toàn bộ lực chú ý của Tề Trừng đều đặt trên người ông xã, đã quên béng đi mong muốn hóng chuyện ban đầu. Nhưng mà Bạch Tông Ân vẫn kể lại cho cậu, nói sơ qua ân oán đời trước của nhà họ Tưởng.

"Ba người con trai này đúng là nửa nạc nửa mỡ mà!"

Tề Trừng Trừng nghe đến chỗ ba người con để mẹ mình chịu thiệt chỉ vì muốn sống một cuộc đời sung túc thì lập tức phẫn nộ không thôi: "Phạn Phạn nhà mình mà không có cốt khí như vậy là em sẽ, em sẽ..."

"Trừng Trừng sẽ làm sao?"

"Em là một người ba hiền, Phạn Phạn nhà chúng ta còn lâu mới như thế." Tề Trừng Trừng khen mình trước rồi mới tẩy trắng cho con trai.

Bé con kỳ tích nhà bọn họ vừa ngoan lại vừa dễ dụ, lại còn thích dính cậu, thích dính lấy hai ba.

Còn lâu mới là cái bánh bao nửa nạc nửa mỡ!



"Phạn Phạn nhà mình là Phạn Phạn, không cùng loại với xá xíu nửa nạc nửa mỡ, con mình là hạng ông chủ rồi!"

Bạch Tông Ân cánh tay đang khoác lên vai thiếu niên xuống, khẽ xoa bên má của cậu, nói: "Trừng Trừng nói rất đúng."

"Sau đó thì sao nữa ông xã?" Tề Trừng vô cùng cao hứng đắc ý hỏi.

Bạch Tông Ân nói bác cả Tưởng đang tuổi học tập đã bị trong nhà ép lấy chồng, sau khi lấy chồng thì bị bạo lực gia đình, bác cả Tưởng ly hôn, nhưng nhà họ Tưởng lại cảm thấy con gái trong nhà ly hôn là đã ném đi mặt mũi của gia đình...

"Đáng ghét!" Tề Trừng lại tức giận.

"Cũng có phải là cụ cố Tưởng chịu thiệt đâu, ông ấy nói nghe hay lắm á! Sau đó thì sao nữa ạ, bác cả Tưởng thế nào rồi?"

Bạch Tông Ân: "Ly hôn rồi. Trong tất cả những người ở nhà họ Tưởng thì bác cả Tưởng là người cứng cỏi nhất."

Ai cũng khuyên bác ấy, thời đó ly hôn là mất mặt, đặc biệt là đối với người bảo thủ như cụ cố Tưởng. Ban đầu bà cụ Tưởng cũng khuyên nhủ con gái, hôn nhân nào cũng có vấp ngã, cha của con còn ngoại tình, đôi khi còn động tay động chân, nhưng chẳng phải mẹ đều nhịn sao, làm phụ nữ chính là số khổ như thế...

Nhưng bác cả Tưởng lại không muốn làm phụ nữ số khổ.

"... Bác cả Tưởng cầm kéo lên, nhân lúc người đàn ông kia ngủ say mà dùng kéo..." Bạch Tông Ân không nói hết.

Nhìn sang thiếu niên, quả nhiên hai mắt cậu đã sáng lấp lánh, thúc giục anh nói: "Có cắt thành thái giám không ông xã? Bác cả Tưởng làm tốt quá đi!"

"Không có, chỉ bị thương nặng mà thôi, sau đó hai người liền ly hôn."

Bác cả Tưởng ly hôn, Tưởng Dục Thành ngại mất mặt nên không muốn cho bác cả Tưởng bước vào nhà. Chỉ có bà cụ Tưởng thương xót con gái, lén lút trợ cấp cho con. Về sau, không ai thấy bác cả Tưởng nữa."

Đi một lần là đi mười năm, lúc bác ấy trở về thì nhà họ Tưởng đã lụi tàn. Tưởng Dục Thành là một công tử hái hoa bắt bướm khắp nơi, không có năng lực để quan tâm đến sản nghiệp, bà cụ Tưởng lại càng không, miệng ăn núi lở, cố gắng nuôi lớn ba đứa con trai.

Trái lại, đứa con riêng lại ở bên ngoài làm ăn kinh doanh đến càng ngày càng thịnh vượng.

Nhưng cụ cố Tưởng bảo thủ, dù cho con riêng có giỏi giang thế nào đi nữa thì có chết cũng không cho vào cửa. Cụ cố Tưởng lớn tuổi hồ đồ, lúc đó còn đến công ty của Tưởng Kỳ Phong và Bạch Hoa mắng nhiếc một trận.

Đứa con riêng Tưởng Kỳ Phong này và con mẹ đê tiện của nó là một ổ chó sói, làm ô uế nhà họ Tưởng, không xứng tiến vào nhà chính họ Tưởng... Mắng đến là khó nghe.

Sau này cụ cố Tưởng chết rồi, chưa đến nửa năm sau, Bạch Hoa cũng chết, Tưởng Kỳ Phong một mình chiếm cả công ty, càng làm càng lớn.

Quan hệ giữa bác cả Tưởng và nhà họ Tưởng lạnh nhạt, con trai duy nhất của bác ấy làm công ở bên ngoài, bày sạp buôn bán nhỏ. Sau này bác cả Tưởng cũng kết hôn, có một cô con gái, nhà chồng mới trọng nam khinh nữ bắt bác ấy sinh con trai, bác cả Tưởng không sinh, thế là lại y hôn.

Những năm này, bác ấy cùng với đứa con trai duy nhất của mình nuôi lớn cô con gái, bây giờ cũng coi như dễ chịu chút trong khổ tận cam lai.

"Vậy lần này bác cả Tưởng mắng Tưởng Kỳ Phong thì liệu Tưởng Kỳ Phong có trả thù bác ấy không?" Tề Trừng lo lắng.

Song lại cảm thấy ba người con trai kia thật khiến người ta chán ghét, vốn dĩ họ nên bán gia sản đi thành tiền, dẫn mẹ mình ra ngoài bắt đầu lại mới đúng, ở đâu cũng có thể sống, khi ấy còn chưa đến nông nỗi Tưởng Kỳ Phong một tay che trời như bây giờ.

Bạch Tông Ân vỗ vỗ vai của thiếu niên, hai người lại đổi hướng tiếp tục đi.

"Có lẽ."

Tính cách của Tưởng Kỳ Phong ấy mà, trả thù cũng là từ từ chậm rãi, khiến cho những người từng xem thường và khinh bỉ ông ta đều phải ngẩng đầu nhìn ông ta đứng trên cao, giống như bà cụ Tưởng, như Tưởng Dục Thành đây.

Tề Trừng Trừng nhất thời xị mặt xuống, có hơi không cao hứng, bao giờ Tưởng Kỳ Phong này mới bị lật đổ đây chứ!

"Ông xã cố lên nha!"

"Được rồi."

...

Tưởng Dục Thành chết rồi.

Tưởng Kỳ Phong rời đi được nửa tiếng, người đã ra đi. Tang lễ được làm rất lớn, toàn bộ giới thượng lưu trong Danh Thành đều biết được cha của Tưởng Kỳ Phong không còn, ngay cả trên bản tin cũng phát tin tức.

Bạch Tông Ân và Tề Trừng cũng nhận được thiệp mời đến chia buồn. Vốn dĩ Tề Trừng không muốn đi, thứ nhất là vì cậu không có chút cảm tình gì với ông nội của Tưởng Chấp, thứ hai là một loạt các bi kịch này đều vì Tưởng Dục Thành lăng nhăng ngoại tình nuôi bồ nhí mà ra.

Nào có chuyện người già rồi, chết đi rồi thì xóa sạch mọi lỗi lầm được chứ.

Tề Trừng nhỏ giọng nói khẽ.

"Có lẽ bác cả Tưởng cũng đến." Bạch Tông Ân nói.

Tề Trừng đang nói khẽ lập tức đổi giọng: "Vậy em sẽ đi." Cậu phải nói cho bác cả Tưởng biết, Tưởng Kỳ Phong là cái dòng xấu xa nhất quả đất, bảo bác ấy phải rời khỏi Danh Thành này!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!