Nếu không trực tiếp nhuộm tại cửa hàng thì hiệu quả sẽ không được tốt lắm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Bạch tiên sinh thì stylist vốn đang muốn tìm cớ khuyên can thì cuối cùng lại biến thành:
"Hay là ngài nhuộm tạm thời nhé, là kiểu dùng một lần ấy? Không tổn thương nhiều đến tóc, còn có thể giữ được đến hai, ba ngày."
Còn có chuyện tốt như vậy sao.
Tề Trừng đương nhiên tình nguyện.
Cậu vốn dĩ đã quen nhìn mình là tiểu *Hoàng, bây giờ lại lập tức biến thành tiểu Hồng, lỡ như không quen thì biết làm sao giờ.
Biến hình một lần thôi thì tất nhiên là tốt hơn rồi.
Stylist nghĩ thầm may là lúc đi hắn đã mang theo toàn bộ đồ nghề, kêu trợ lý ra xe đem vali thuốc nhuộm tóc vào.
"Tóc của ngài là màu vàng sáng, màu này thì tương đối dễ nhuộm đè lên, nếu như là tóc màu đen thì nhuộm màu hồng phấn cũng không dễ."
"Ngài mới vừa nói muốn nhuộm theo kiểu như nào? Có hình ảnh không?"
Tề Trừng hưng phấn lấy điện thoại di động ra, màn hình khóa của cậu chính là hình của Tanjiro. "Giống như vậy nè, mái tóc màu đỏ."
Stylist: ...
Thì ra là nhân vật hoạt hình sao...
Cái này --
Ánh mắt Bạch Tông Ân quét qua, rõ ràng là anh còn chưa nói gì, thế nhưng stylist lập tức gật gật đầu, nhanh chóng nói:
"Có thể. Tôi muốn gợi ý rằng phần tóc phía sau nên nhuộm thành màu hạt dẻ, sau đó phần tóc dài ở giữa xử lý cho chuyển màu dần dần về trước, màu đỏ pha thêm chút màu hồng, như vậy trông cũng tự nhiên hơn."
Toàn bộ sẽ không phải đều là một màu chính thống.
Stylist cũng rất chú trọng về danh tiếng của mình.
"Được, nghe lời anh vậy." Tề Trừng biết mình là tay mơ chẳng biết gì nên đưa ra yêu cầu xong rồi thì để đấy, dù sao cũng chỉ là nhuộm một lần thôi mà.
Tạo hình được làm tại sảnh phụ, bố trí cũng không khác gì ở phòng khách, chỉ là không có TV, tương đối gọn gàng và thoáng mát hơn, bình thưởng đều dùng để tiếp khách không quen, nhưng cũng rất ít có cơ hội dùng đến.
Nhuộm tóc là một chuyện khá phiền phức, yêu cầu phải tỉ mỉ.
Tề Trừng tưởng là quét thuộc nhuộm lên rồi nửa giờ sau đi gội sạch là xong, nhưng mà stylist rõ ràng là còn cẩn thận hơn cậu nghĩ nhiều, làm đến tận hơn hai tiếng đồng hồ. Cậu ngồi lâu đến mức eo mỏi vô cùng, cũng không có chuyện gì làm nên lén lút ngắm ông xã.
Trong lúc đó, dì giúp việc đã đưa trái cây với trà bánh đến mời stylist và trợ lý dùng hai lần.
Tề Trừng cùng cái đầu bọc thật kĩ của mình với tay lấy một cái bánh. Là bánh trứng mà dì giúp việc mới nướng xong, vỏ ngoài rất mềm, bên trong là một tầng kem trắng có vị phô mai, sau đó là một lớp đậu đỏ không ngọt ngấy, trong cùng chính là viên trứng muối.
Trứng muối có độ mặn vừa phải, ăn vào vừa có vị mặn vừa có vị ngọt của đậu đỏ và phô mai, hương vị vô cùng phong phú.
"Dì ơi, cái này ngon thật đấy."
Dì béo nói chuyện rất thân thiện, dì đã hơn bốn mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn, có khuôn mặt to và nếp nhăn ở khóe mắt mỗi khi dì cười.
"Trứng vịt muối là con rể trong nhà của dì làm đấy. Nhà dì nuôi vịt nên trứng cũng không giống bến ngoài, ăn ngon là được rồi."
"Cám ơn dì ạ." Tề Trừng lấy một miếng nhét vào trong miệng rồi bê đĩa nhỏ đi tìm ông xã. Trong miệng có đồ ăn nên cậu không lên tiếng được, miệng phồng ra, hai mắt tròn tròn ra hiệu nhìn về phía cái đĩa.
Cậu sợ rằng nếu mình vừa ăn vừa nói chuyện thì ông xã ghét bỏ cậu mất.
Bạch Tông Ân biết thiếu niên muốn cho anh nếm thử nên nói: "Tay tôi đang có sách, cầm đồ ăn thì sẽ không sạch sẽ."
Tề Trừng rốt cuộc cũng nuốt miếng bánh xuống
"Vậy em đi tìm cái cái nĩa -- "
"Không phải tay em cũng sạch sao?" Bạch Tông Ân nói với thiếu niên.
Là, là cái cậu đang nghĩ đến đó hả?
Tề Trừng trợn to mắt, sợ ông xã đổi ý nên gật đầu rất nghiêm túc nói:
"Em vừa nãy có rửa tay rồi, rất sạch -- ông xã, em đút cho anh ăn, ừm, cái này khi cắn sẽ rớt kem ra, anh phải ăn từ từ."
Cậu đặt cái đĩa xuống bên cạnh, tay cầm bánh trứng đưa đến bên môi ông xã.
Bạch Tông Ân cắn một miếng.
"Ông xã, sao rồi? Ăn ngon lắm đúng không?"
Bạch Tông Ân không lên tiếng, ung dung thong thả ăn nốt miếng còn lại trên tay thiếu niên, sau khi ăn xong thì cầm cốc trà bên cạnh lên nhấp một hớp, lạnh nhạt nói: "Quá ngọt."
Quá ngọt nhưng cũng ăn xong rồi còn gì. Câu Cún con lén lút vui vẻ trong lòng.
Cậu nhỏ giọng nói: "Ôi ông xã, em quên mất vừa nãy em có mút mút ngón tay."
Bạch Tông Ân cầm tách trà nhìn sang.
Tề Trừng không biết ánh mắt của ông xã có ý gì, rất sâu rất sâu, rõ rằng đôi con ngươi rất nhạt màu nhưng lại tựa như có thể nuốt chửng người ta vào trong.
Câu Cún con tim đập nhanh, nhanh chóng vô tội nói:
"Không có, không có, em chỉ giỡn thôi."
Cậu không có liếm ngón tay đâu!!!
Bạch Tông Ân đặt ly trà xuống, đưa tay qua. Thiếu niên đang sợ anh giận nên còn đang ngơ ngác đứng đó.
Bạch Tông Ân nhéo lấy má của thiếu niên, quả nhiên cảm giác rất giống trong tưởng tượng, vô cùng mềm mại.
"Giỡn không vui nên đây là trừng phạt."
Tề Trừng nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt, trông giống như tất cả tinh lực toàn thân đều dồn hết lên mặt.
Cậu ngốc tay ngốc chân đứng tại chỗ, trong đầu cái gì cũng không có.
Bên trong phòng ăn còn có khách, stylist và trợ lý đang ở một bên uống trà ăn điểm tâm liệu có nhìn thấy không?
Trong đầu Tề Trừng trống rỗng, cậu chà xát hai bên tai của mình, mặt đỏ bừng, chỉ muốn a a a a a...
Ông xã nhéo mặt cậu.
Chưa hết, hình như ông xã còn cười với cậu nữa!!
Anh ấy thật sự đã cười sao?
Câu Cún con cũng không rõ lắm vì khi ấy cậu chẳng nghĩ được gì, chỉ biết rằng mình cũng đã cười với ông xã.
...
Tóc tai đã được nhuộm xong, bây giờ stylist bắt đầu cắt tỉa. Tóc của Tề Trừng xoăn từ bé, độ cong rất tự nhiên và mềm mại đáng yêu, cũng vì thế mà stylist khen cậu vài câu, sau lại phát hiện Bạch Tông Ân liếc nhìn mình thì cũng không dám ho he gì thêm nữa.
Hắn nghĩ thầm, vị Bạch tiên sinh này có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu thật lớn, hắn chưa từng thấy ai như vậy cả.
Tóc Tề Trừng vừa nhiều lại vừa xoăn, stylist chỉ có thể cắt tỉa một chút, nếu không thì sẽ bù xù hết cả.
Chờ đến khi làm xong cũng đã bốn giờ.
Tề Trừng đang một đầu tóc vàng giờ lại biến thành tông màu hạt dẻ, màu sắc cũng không đồng đều, dưới chân tóc là đậm nhất, sau đó thì nhạt dần dần ra ngoài. Tóc mái cũng cắt không dài lắm, lộ ra một phần cái trán. Giấu bên trong tông màu hạt dẻ có vài phần đỏ hồng đan xen, rất tự nhiên
Tề Trừng tóc vàng trông hệt như một chú chó con nũng nịu đáng yêu.
Tề Trừng tông hạt dẻ lại như là một chú teddy nhỏ ngoan ngoãn, thêm vài phần nghịch ngợm hoạt bát.
Cái nào cũng thật đáng yêu.
"Da của ngài rất trắng nên khi để tóc vàng thì càng hiện thêm vài nét như người châu Âu, giống như búp bê Tây Dương vậy." Thợ trang điểm cuối cùng chạy cấp kiến nghị.
Tề Trừng vừa nghe đến búp bê tây dương thì cũng hiểu được tại sao nguyên chủ lại nhuộm tóc thành màu vàng.
Khi còn bé, vợ chồng Tề gia đều khen hắn như búp bê Tây Dương.
Chú Quyền tiến đến, nói: "Chú sợ buổi tối các con sẽ ăn không ngon nên bây giờ ở nhà ăn một chút bún hải sản đi."
"Được ạ, được ạ, con cũng đang rất đói bụng. Chú Quyền thật là tốt." Tề Trừng cộp cộp đi nhà bếp hỗ trợ.
Tiệc rượu vẫn được tổ chức vào buổi tối.
Bún tàu sợi nhỏ kết hợp với tôm hùm trong súp hải sản, bên trên có hành lá và rau mùi. Hương vị nhẹ nhàng tươi mát.
Tề Trừng bê tô, ừng ực húp sạch cả nước.
Sau khi ăn no thì cậu lên lầu tắm rửa rồi thay lễ phục. Đến khi đi ra thì đã thấy ông xã đang chờ mình.
Thiếu niên ăn mặc trang phục tinh xảo, tràn đầy sức sống, mặt mày linh động xinh đẹp.
Bạch Tông Ân nhấp hạ môi dưới, đè xuống ý niệm không muốn cho thiếu niên gặp người khác lại, anh vẫy tay lạnh nhạt nói: "Lại đây."
Tề Trừng ngoan ngoãn chạy qua, nghe lời khom lưng cúi sát người xuống.
A a a a a ông xã đang chỉnh áo sơ mi cho cậu!!!
Câu cún con không kiềm chế nổi nên hai tai đỏ hết lên.
"Được rồi. Đi thôi." Bạch Tông Ân nhìn thấy hai bên tai đỏ bừng của thiếu niên...
Thiếu niên là của anh, chỉ có thể là của anh.
____
Ở Vịnh Thiển Thủy, Tưởng gia có được vị trí cao nhất, ngay cả đỉnh núi tư nhân phía sau cũng chiếm hơn hai ngàn mẫu. Ở sườn núi chính là biệt thự khiểu trang xa hoa của Tưởng gia, vòng lên đó bằng đường nhựa. Trên đường có các siêu xe lần lượt tiến vào tựa như đang tham dự một sự kiến nào đấy lớn lắm.
Ai có thể tham gia được bữa tiệc lớn này cũng có nghĩa là được giới thượng lưu tán thành là những người có tiếng giống họ.
Có thể thấy được địa vị của Tưởng gia tại Bắc Thành là như thế nào.
Từ khi Tưởng Chấp được mười tám tuổi đến giờ thì Tưởng phu nhân đều thay hắn tổ chức tiệc rượu, xa hoa đến mức mọi người đỏ mắt nhai lưỡi nhìn xem, Tưởng Chấp là người thừa kế duy nhất của Tưởng Kỳ Phong cũng như phu nhân của Tưởng gia chỉ có thể là bà.
"Hôm nay là sinh nhật của con mà lại bày ra cái mặt gì đây." Tưởng phu nhân nói.
Tưởng Chấp sưng xỉa mặt mày, "Mẹ còn biết hôm nay là sinh nhật con sao? Con còn tưởng đâu mình là con khỉ trong đoàn xiếc ấy chứ, cho người ta tham quan miễn phí, rót rượu rồi cạn ly, cười tới cười lui."
Tưởng phu nhân vỗ vỗ vai của con trai, giọng điệu vui vẻ nói: "Ba con không quan tâm đến con, giờ mẹ thay con tổ chức sinh nhật mà con còn ghét bỏ à. Năm nay mẹ đã nhượng bộ đôi chút để mời bạn học cấp ba, đại học của con đến đến đấy nhé, đừng có nói là mẹ không để ý đến con nữa."
"Vâng, ngài mời nhiều lắm." Tưởng Chấp thu hồi lại vẻ mặt như khỉ chúa hề, nói: "Mời biết bao nhiêu là người mà con không quen không biết, giờ tất cả bọn họ đều cho rằng con là một kẻ khoe khoang rồi."
Tưởng phu nhân nghiêm mặt,
"Mẹ đang nghĩ cho con đấy, mẹ làm vậy là không đúng à? Còn nữa, Tưởng gia chúng ta còn cần phải khoe khoang cái gì sao."
Bà thấy con trai mình cũng thật sự không vui nên thay đổi đề tài, nói: "Đại ca Tông Ân của con tí nữa cũng tới đây, đi chăm sóc người ta cho tốt vào."
Tưởng Chấp vừa nghe đến anh trai thì lập tức không còn ỉu xìu nữa mà vui vẻ nói: "Này còn cần mẹ nói sao. Con đi thay quần áo xong thì lập tức đi tiếp anh ấy, năm nay có cả anh trai và anh dâu cùng tham gia sinh nhật con đó."
Nghĩ như vậy thì ít ra cũng còn cái khiến hắn vui vẻ.
Tưởng phu nhân thay con trai chỉnh lại quần áo cho tươm tất, nói: "Anh dâu? Con đang nói đến đứa con lớn của Tề gia sao? Mẹ nhớ con không ưa người ta lắm mà, sao bây giờ lại mở miệng gọi anh dâu nghe ngọt vậy?"
"Trước đây là hiểu lầm thôi ạ, bây giờ đại ca yêu thương anh dâu đến mức không thèm quan tâm đến con nữa rồi, tình cảm chồng chồng bọn họ thật sự rất tốt." Tưởng Chấp nói với mẹ hắn: "Mẹ, mẹ không được có thành kiến gì gì nữa đâu đấy."
Tưởng phu nhân: ...
"Nói mê sảng cái gì vậy hả." Tưởng phu nhân nói câu nhi tử, còn nói: "Nếu như thật sự như con nói, rằng tên nhóc Tề gia đó không còn tâm tư gì nữa, lại còn ngoan ngoãn thật lòng sống chung với Tông Ân thì mẹ thân làm trưởng bối chẳng phải nên vui mừng à. Còn cần con nói chắc?"
Tưởng Chấp mặc áo khoác, "Mẹ, con đi ra ngoài tiếp khách đây."
Nói xong liền chạy đi mất dạng.
"Chắc là chạy đi đón đại ca Tông Ân của nó đây mà." Tưởng phu nhân nói với dì giúp việc ở bên cạnh, "Cũng không phải máu mủ gì mà từ nhỏ đã thân thiết như vậy."
Mấy năm trước khi vợ chồng Bạch gia còn chưa qua đời, khi ấy Tưởng phu nhân rất hâm mộ Lý Tuyết - mẹ của Bạch Tông Ân. Khi đó Tưởng Kỳ Phong và Bạch Hoa hợp tác sáng lập nên Hoa Khải, giai đoạn đầu khởi nghiệp thật sự vô cùng bận rộn, Tưởng Kỳ Phong thì thường xuyên không về nhà, nhưng Bạch Hoa thì dù bận rộn đến mấy vẫn dành thời gian chăm sóc cho Lý Tuyết.
Chờ đến khi bà sinh ra con trai thì nhiệt tình thân mật khi mới đầu kết hôn cũng không còn, trở nên quy củ, lạnh lùng, vô cùng khách khí. Dưới sự ân ái hạnh phúc của hai vợ chồng Bạch gia, Tưởng phu nhân khi ấy khó tránh khỏi ghen tị. Cùng là phụ nữ nhưng con trai của đối phương thì thông minh ưu tú, được chồng yêu chồng thương chồng tôn trọng, hơn nữa bản thân Lý Tuyết cũng chỉ là một giáo viên trung học, tính ra thì cũng kém hơn bà, ấy vậy mà người tại lại vô cùng hạnh phúc.
Sau đó Bạch Hoa chết, là bị thiêu chết. Tưởng phu nhân khi trước là đố kị bây giờ thì trở thành thương cảm cho Lý Tuyết. Bạch gia không còn Bạch Hoa, lập tức xuống dốc không phanh, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của Tưởng gia. Trước đây vốn dĩ là hai nhà ngang hàng với nhau nhưng hiện tại lại phải nhận sự thương cảm từ bọn họ.
Hơn nữa, Tưởng Kỳ Phong cũng rất tôn trọng và vô càng săn sóc cho hai mẹ con Lý Tuyết, nếu không phải từng cử chỉ đều né tránh hiềm nghi thì Tưởng phu nhân sẽ cho rằng Tưởng Kỳ Phong yêu thầm Lý Tuyết.
Tiếp đó, Lý Tuyết cũng qua đời trong tai nạn giao thông, để lại đứa con trai cũng vì tai nạn ấy mà hai chân bị phế bỏ.
Có đôi khi Tưởng phu nhân không quản được những suy nghĩ của mình mà sinh ra vài ý niệm ác độc. Bà đã từng chua xót đố kị với Lý Tuyết khắp nơi, nhưng hiện tại đã không còn.
Tinh thần Tưởng phu nhân thanh thản sảng khoái hơn nhiều, bà cũng rất trìu mến, thương cảm và chăm sóc cho Bạch Tông Ân. Khi chồng của bà chia cổ phần hoa hồng cho Bạch Tông Ân thì bà cũng chỉ có nói một hai lời, nhưng nhìn chung thì bà vẫn cảm thấy Tưởng gia bọn họ rất rộng lượng khoan dung.
Chẳng phải chỉ là hợp tác làm ăn vài năm thôi sao, Hoa Khải năm đó sao có thể sánh được với Tưởng thị bây giờ chứ?
"Thôi, để nó đi đi." Tưởng phu nhân nói.
Dù sao đi nữa thì Bạch Tông Ân cũng không mang lại uy hiếp lớn gì đối với lợi ích của con trai bà.
Chỉ là một tên tàn phế không quyền không thế, được mỗi cái danh tiếng tốt mà thôi.
Dì giúp việc bên cạnh nói:
"Phu nhân tốt bụng, thiếu gia cũng giống như ngài, chỉ là niệm tình cũ nên mới vậy. Bây giờ Bạch thiếu gia cũng đã có gia đình, tình cảm cũng sẽ nhanh chóng thay đổi, người thân yêu nhất của thiếu gia vẫn là phu nhân ngài thôi."
Dì giúp việc biết rõ lời Tưởng phu nhân muốn nghe là gì.
Tưởng phu nhân trên mặt tươi cười, ngoài miệng nói: "Đều là con ngoan, tôi cũng coi Bạch Tông Ân như một nửa con trai của mình. Hắn kết hôn rồi, tôi cao hứng còn không kịp đấy chứ. Đúng rồi, hôm nay có mời vợ chồng Tề gia không? Tôi cũng tính là trưởng bối của Tông Ân đi, một ngày như hôm nay thì cũng phải mời người ta."
Dì giúp việc làm sao biết được có mời hay không.
"Cô đi xác nhận lại đi, nếu như chưa thì nhớ xin lỗi họ một câu rằng chúng tôi đã sơ suất, giờ mau đi đi."
Tưởng phu nhân phân phó xong thì nghĩ đến người kết hôn với Bạch Tông Ân là một tên mà con trai bà cũng không cần, nghe nói là một tên nhóc không học nghề, ngay cả đại học cũng chưa học xong. Đến đây bà càng cảm thấy thương xót cho Bạch Tông Ân hơn, mà nghe nói tình cảm chồng chồng bọn họ rất tốt nên bà cũng không thể chia rẽ đôi uyên uyên được, chỉ là không thể để cho người khác khinh thường.
Hi vọng hai người ân ái lâu dài.
_____
Tề gia đương nhiên không nhận được giấy mời, vị trí thân phận nhà bọn họ xấu hổ, vẫn đang cố gắng gõ cửa tầng lớp thượng lưu hưng vẫn bị cười nhạo.
Sáu giờ hơn, quản gia Tưởng gia gọi điện tới bảo rằng đây là sơ suất của bọn họ khi quên mất không đưa thư mời, khi trước là bởi vì Tề đại thiếu gia chưa kết hôn cùng Bạch thiếu gia, nhưng nay hai nhà đã có quan hệ rồi nên tất nhiên muốn mời tới làm khách quý bla bla...
Tề Bằng nghe điện thoại rồi đồng ý liên tục, nói là nhất định sẽ đến.
Cúp điện thoại rồi ông ta mới biết, khách mời năm ngoái sẽ không giống năm nay, không được mời chỉ do là lúc trước chưa kịp nhớ tới, bây giờ vội vàng nhớ lại rồi thì bọn họ vẫn được mời, đúng là nhờ vào quan hệ của đứa con trai lớn.
Sắc mặt Tề Bằng phức tạp.
"Điện thoại của Tưởng gia sao? Bọn họ nói cái gì thế?" Tề phu nhân giục.
"Mời chúng ta đi tiệc tối."
Tề phu nhân không tin vào tai mình, âm thanh của trở nên lanh lảnh.
"Có thật không? Đến Tưởng gia? Không phải đùa đấy chứ?"
"Tưởng gia nói là vì Tề Trừng và Bạch Tông Ân đã kết hôn, cho nên nể mặt." Tề Bằng nói.
Tề phu nhân nghẹn họng, bà ta thật không ngờ dứa con lớn này vẫn còn hữu dụng.
Lần này chung quy vẫn là xem nhẹ bọn họ, nếu như coi trọng thì cũng sẽ không đợi đến lúc tiệc bắt đầu rồi mới báo. Mà Tề Bằng cũng không muốn nghĩ gì thêm nữa, bữa tiệc của Tưởng gia thì nhất định phải đi, như vậy thì sau này mới để lôi kéo Vương gia, Chu gia, Lưu gia...
"Mau mau chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa xuất phát." Tề Bằng nói.
Tề phu nhân nói rằng nhanh như vậy không kịp trang điểm tạo hình, chọn lễ phục gì cả. Nhưng cũng may bà ta vừa mua một chiếc váy mới, là hàng giới hạn trong bộ sưu tập mùa xuân. Tề khu nhân không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng mặc vào.
"Hạo Hạo, con xong chưa? Nhanh lên, ba mẹ đều đang chờ con này."
Tề Hạo đứng cách một cánh cửa nổi cáu: "Không có stylist, tóc con đang rất xấu đấy!!!!"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, đọc chỗ khác thì có sai chính tả hay lậm qt thì web nó ứ cập nhật bản beta của tui đâu!)
Bình thường Tề Bằng đều sẽ chiều theo con trai, nhưng tiệc rượu hôm nay thật sự rất quan trọng.
"Không được thì đừng có đi."
Nếu Tề Bằng thật sự nổi nóng thì Tề phu nhân cũng không dám chống lại: "Bảo bối nhanh lên, trên đường đi rồi mẹ sửa lại cho con. Lần này chúng ta phải đến Tưởng gia đấy."
Tưởng gia thì Tề Hạo biết. Ở trường của nó bạn bè kết bè kéo phái, dù nhà nó có tiền đi chăng nữa thì cũng không có thế. Lưu Tư Kiểu trong lớp nó được ba mẹ dắt đi đến Tưởng gia, trở về thì khoe một trận trước lớp, các bạn học đều rất hâm mộ vây quanh.
Tề Hạo không tình nguyện mở cửa, để lát nữa trên đường đi mẹ nó sửa lại tóc cho nó sau.
"Làm cái gì mà phải vội vàng như vậy chứ. Lễ phục không kịp chuẩn bị, mẹ cũng trang điểm chưa xong, đến lúc đó tới nơi vẫn sẽ bị cười nhạo. Tề Trừng cố ý chứ gì, nếu không thì sao anh ta không an bài sớm một chút?!??"
Tề phu nhân vốn đang hưng phấn vì rốt cuộc cũng có thể tham gia tiệc rượu của Tưởng gia, nhưng khi nghe con trai nói vậy thì lập tức lấy gương ra soi lại, bà ta cũng không thèm để ý con út gọi thẳng họ tên của anh mình.
"Tề Trừng cũng thật là, từ nhỏ đến lớn chẳng làm được việc gì ra hồn, vội vội vàng vàng, chúng ta còn chưa tạo hình, chưa trang điểm, đi qua đó đúng là sẽ bị chế nhạo mất."
"Dù gì đi nữa cũng có thể vào được cửa lớn của Tưởng gia, nhanh chóng lên." Tề Bằng đè xuống bất mãn đối với con lớn.
Một nhà ba người Tề gia cứ nghĩ rằng đến nơi rồi bọn họ sẽ bị chế nhạo nhưng kết quả lại có quản gia đích thân đến khom lưng, cung kính nhận lỗi, thái độ vô cùng tốt.
Tề phu nhân đối mặt với Lưu phu nhân đang ngồi trong xe, bà ta khen tặng quản gia rồi chiếc xe của Tề gia lái vào trong, cửa sổ xe còn chưa đóng, Tề phu nhân đã vô cùng hưng phấn.
"Lão Tề, vừa rồi ông có thấy không, vẻ mặt của Lưu phu nhân thật sự rất kinh ngạc."
Khoảng cách từ cổng lớn của Tưởng gia đến sảnh chính còn phải đi một quãng đường thật dài. Cùng là Vịnh Thiển Thủy. Nhưng tiệc rượu ở Vương gia căn bản không sánh được với của Tưởng gia.
Tề phu nhân từ trên xe bước xuống, có hơi lúng túng mất bình tĩnh, chưa kể đến Tề Hạo mới mười hai tuổi đang vô cùng quy củ, cứng nhắc đứng bên cạnh mẹ nó.
Đèn đuốc sáng choang kéo dài từ cổng lớn đến sảnh chính, hơn một nghìn những vòi tưới nước tự động đang phun cho thảm cỏ xanh ướt đẫm nước. Siêu xe xếp đầy thành hai hàng dài hai bên.
Khách mời lần lượt bước xuống xe, ai nấy cũng quần áo vô cùng tươm tất đẹp đẽ.
"Lão Tề, sao Lưu tiên sinh khách khí với người đằng kia như thế?" Tề phu nhân ngùn về phía xa nhỏ giọng hỏi.
Bình thường, Lưu phu nhân rất hay vênh váo đắc ý, ai cũng không để lọt vào mắt ngưng bây giờ xem ra bọn họ còn phải cúi đầu với người khác.
Tề Bằng thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Vị kia là Chu bộ trưởng, tí nữa bà nhớ chú ý một chút, đừng nói lung tung."
Đêm nay khách mời quá nhiều, có vài vị nhìn rất quen mắt, từng xuất hiện trên tivi ở các kệnh kinh tế tài chính, còn có cả những người thuộc lĩnh vực chính trị mà ông ta chưa bao giờ gặp qua.
Tề Bằng thực sự là mở mang tầm mắt.
Tề phu nhân bị dọa sợ, nhưng cũng rất nhanh đứng thẳng người lại, rốt cuộc bà cũng biết tại sao chồng mình lại nóng vội muốn chen chân vào giới thượng lưu như vậy rồi.
Trong số những chiếc siêu xe, có một chiếc xe bảo mẫu tương đối nổi bật.
Xe bảo mẫu ngừng lại, tài xế xuống đầu tiên rồi thả bàn đạp xuống, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn xuống xe, sau đó lại duỗi tay ra về phía cửa xe. Trong xe, Tề Trừng với một đầu tóc xoăn hạt dẻ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng mà cầm lấy tay ông xã.
Cậu cũng không phải con gái đâu.
Vậy mà ông xã còn dìu cậu xuống.
Nhưng trong lòng Tề Trừng lại sướng gần chết.
Ông xã đối xử với cậu như vậy thất giống như thêm mấy phần thân mật.
Anh gắp rau cho cậu, hôm nay còn nhéo mặt của cậu, bây giờ còn dắt tay nữa chứ.
"Đại ca, anh dâu." Tưởng Chấp đứng ở cửa hóng anh trai đã lâu, vừa thấy xe của Bạch Tông Ân đến liền nhanh chóng chạy ra,
"Ôi trời anh dâu, cậu nhuộm tóc thành màu nâu đấy à."
Tề Trừng: "Tui nhuộm màu đỏ hồng đó."
Tưởng Chấp phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là Tanjiro sao."
Thanh âm ba người nói chuyện cũng không lớn không nhỏ. Tất cả mọi người đều biết đến Tưởng Chấp, thấy ba người bọn họ nói chuyện tựa như rất quen thuộc nên cũng biết quan hệ giữa họ rất tốt. Cho dù chưa từng thấy Bạch Tông Ân đi nữa thì ai ai cũng biết Tưởng gia đang chăm sóc chiếu cố cho con trai của một người bạn cũ, chính là người ngồi xe lăn.
Ôi trời, thì ra đây chính là người mà Tưởng gia coi như một nửa con ruột sao.
Tuổi còn trẻ mà đã có được cổ phần của Tưởng gia thì đúng là nhà họ Tưởng đối xử rất tốt với người con này của bạn cũ.
Hơn nữa nhìn cách nói chuyện của Tưởng Chấp thì bọn họ cũng biết người này thật sự rất được coi trọng, nên đương nhiên mọi người cũng không đi cười nhạo đối phương tàn tật cái gì cả, trừ phí đó là người không có đầu óc.
"Người còn lại là ai thế? Trước đây tôi chưa từng thấy."
"Đúng vậy, sao Tưởng đại thiếu cũng giống như vô cùng coi trọng quan tâm người đó thế?"
"Vị kia sao, các người không nghe rằng Tưởng đại thiếu gọi người ta là anh dâu à? Năm ngoái mới cùng Bạch Tông Ân kết hôn đấy."
Bởi vì chỉ là đi lĩnh chứng minh, cũng không có cử hành hôn lễ nên cũng khá ít người biết đến.
"Nhà ai thế? Lại còn có được chỗ dựa lớn như vậy."
"Nghe nói là Tề gia, chính là Tề gia làm giàu từ khăn giấy vệ sinh đó."
(Clm :))))))))
"Vợ chồng Tề gia thì tôi biết, đứa con út tôi cũng đã từng thấy. Nếu cậu không nói, tôi thật không dám tin hai người kia có thể sinh ra được đứa nhỏ dáng dấp xinh đẹp như vậy. Tề Hạo thì ta thấy rồi, bộ dáng rất bình thường."
Nói bình thường là đã rất nể tình rồi.
Một nhà ba người Tề gia đứng ở một bên dưới ánh đèn tối tăm. Tất cả mọi người đều chú ý đến xe bảo mẫu, khi bàn tán cũng không nhỏ giọng gì và tất nhiên không hề chú ý đến đối tượng trong xuộcnnói chuyện của bọn đang đứng ngay bên cạnh.
Vợ chồng Tề gia nghe vậy thì vẫn còn ổn định được, tuy rằng cí hơi lúng túng nhưng dù gì Tề Trừng cũng là con trai của bọn họ, khen Tề Trừng thì không tính là đang làm mất mặt bọn họ. Huống chi Tưởng đại thiếu còn tôn trọng và thân thiết với con lớn như vậy, hai người lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, không hề chú ý đến Tề Hạo đang cực kì bực tức.
Tề Bằng không rảng để ý con trai út của mình vào lúc này, tất nhiên là bởi vì ông ta nhìn thấy Chu bộ trưởng đang nói chuyện với con lớn của mình.
Mặc dù chỉ là đôi lời hỏi thăm thôi, nhưng dù gì đi nữa đó cũng là Chu bộ trưởng đó.
Ông ta phí biết bao nhiêu công sức cũng không gặp được nhân vật lớn như vậy. Hiện tại người ta lại coi Tề Trừng như là tiểu bối mà đối xử, cười ha ha nói chuyện.
Trong giây lát, Tề Bằng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là con lớn nhất thật sự vô cùng hữu dụng với bọn họ.
Tưởng gia đối với bọn họ cũng là vì nể mặt Tề Trừng nên mới mở ra cổng lớn.
Tưởng chấp giới thiệu anh trai, anh dâu với chú Chu rồi thì bị ông căn dặn thêm gì mà học tập cho giỏi bla bla... Hắn chỉ biết gật gật vâng vâng dạ dạ, chú Chu mới cho đi.
"Anh, hai người có muốn ăn gì không? Đồ ăn trong tiệc rượu nguội lạnh hết rồi, nếu muốn ăn thì em có thể kêu nhà bếp chuẩn bị rồi hai người đi phòng ăn. Còn nếu mệt thì cũng có thể đi nghỉ ngơi."
Tưởng Husky sợ mẹ hắn lại nghĩ nghĩ linh tinh.
Bạch Tông Ân chặt bàn tay của thiếu niên.
Giọng điệu lãnh đạm, nói: "Chúng ta đã ăn ở nhà rồi. Trừng Trừng nói mệt nên giờ muốn đi nghỉ ngơi."
A a a a a nhiều người như vậy mà lại gọi cậu là Trừng Trừng.
Còn nắm tay cậu nữa chứ, tất cả mọi người đều nhìn đến đây rồi (;ŏ﹏ŏ)
Tề Trừng mặt đỏ thật đỏ, thế nhưng cũng không buông tay ra mà ngại ngùng nói: "Hôm nay là sinh nhật em trai, chúng vừa mới đến mà đã đi nghỉ ngơi thì không được hay cho lắm đâu."
"Ừm." Bạch Tông Ân gật đầu một cái, nhìn thấy hai bên tai màu hồng nhạt của thiếu niên thì lạnh nhạt nói:
"Chồng nhỏ nói rất đúng."
Chồng, chồng nhỏ!!!!??!
! ! ! ! !
Đầu Tề Trừng đang trống rỗng, bây giờ lại bắt đầu nở hoa bùm bùm.
A a a a a! ! !
Ông, ông xã đang nói cái gì vậy!!!
Câu cún con mặt đỏ bừng, đến đám tóc xoăn trên đầu cũng vểnh hết cả lên.
Tưởng Chấp ở bên cạnh: ...
Hôm nay là sinh nhật tôi cơ mà, sao lại còn ép người ta ăn cơm chó thế...
______
Tưởng Husky: Có quá đáng quá hong zợ ಥ‿ಥ
Juu: 2h sáng edit vội để đăng lên vì có bạn nào đấy cmt khen tui nên tui zui quá chừng, vì zui quá nên tui đã đăng chương mới ó. ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
_______
*Hoàng: màu vàng kim.