Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ - Tô Thư Nghi

Ngon tay của Lâm Bảo Châu siết chặt, nhưng lại khẽ đến mức không thể nhận ra.

Mấy ngày trước, sau khi cô ta biết được Tô Thư Nghi gả cho Cố Mặc Ngôn, thực sự cô ta quá phẫn nộ, gần như chưa suy nghĩ kĩ càng đã quyết định kế hoạch lần này.

Hơn nữa vốn dĩ cô ta vô cùng có lòng tin với kế hoạch của mình, mua chuộc người hầu nhà họ Cố, tiệc tối vừa kết thúc là cô ta đã sắp xếp cho người hầu kia từ chức rời đi, cho nên ban đầu cô ta cứ tưởng rằng mình chắc chắn không thể bị lộ tẩy được.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, dù gì nhà họ Cố vẫn là gia tộc lớn, tốc độ điều tra những chuyện này nhanh hơn cô ta nghĩ nhiều, ngay đêm nay mà cô ta đã bị lộ tẩy rồi.

Cho nên cô ta chưa từng nghĩ xem phải giải thích nguồn gốc của những bức ảnh này như thế nào.

Mà lúc này nghe thấy Cố Gia Huy hỏi như vậy, càng khiến cô ta hoảng loạn hơn.

Đúng thật, cho dù là hai năm trước hay là lần gần đây nhất, ảnh trong tay Cố Gia Huy đều là cô ta gửi cho anh ta.

Bởi vì cái bẫy năm đó chính là do cô ta sắp xếp, camera giấu kín trong khách sạn cũng là cô ta đặt.

Nhưng những điều này tuyệt đối không thể để Cố Gia Huy biết được.



Thế là cô ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại trong thời gian nhanh nhất, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.

Cô ta cố tỏ vẻ sợ hãi: “Gia Huy, nếu như em nói với anh em lấy được những bức ảnh này như thế nào thì anh đừng trách em, có được không?”

Ánh mắt Cố Gia Huy hơi rụt lại: “Em nói cho anh biết trước đi, rốt cuộc em lấy được những bức ảnh này từ đâu.”

Lâm Bảo Châu né tránh ánh mắt anh ta, giọng nói lại khẽ hơn một chút: “Thực ra... thực ra em lén lục trong điện thoại của anh.”

Ban đầu Cố Gia Huy còn đang sầm mặt, nhìn Lâm Bảo Châu với vẻ cảnh giác. Nhưng không ngờ cô ta lại trả lời như vậy, làm anh ta không khỏi sững sờ.

“Lục trong điện thoại của anh?”

“Phải.” Lâm Bảo Châu như thể lấy can đảm rất lớn, nói khẽ: “Anh vẫn còn nhớ lần đó chúng ta ở nhà hàng đồ Nhật chứ? Em cứ cảm thấy ngày hôm đó anh rất bất thường, còn nghĩ rằng có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Em rất sợ hãi, cho nên lục điện thoại của anh, em nhìn thấy trong gmail của anh có một email ẩn danh, em ấn vào, thế là liền nhìn thấy... Em không ngờ sẽ nhìn thấy những thứ đó, em quá khiếp sợ, vậy mà vô thức gửi qua điện thoại của mình.”

Cố Gia Huy nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

Đúng thật, mấy ngày anh ta nhận được email ẩn danh kia quả thật có đi ăn cùng Lâm Bảo Châu, bởi vì bức ảnh của Tô Thư Nghi mà anh ta vẫn luôn có tâm sự nặng nề.

Lẽ nào là như vậy sao?

Anh ta cúi đầu nhìn Lâm Bảo Châu bên cạnh mình, chỉ thấy mắt cô ta đỏ hoe, đáng thương như một con thỏ nhỏ, ngay lập tức, anh ta bỗng sinh ra chút không nỡ.

“Được rồi. Anh biết rồi.” Anh ta vỗ vỗ vai cô ta: “Em đừng làm vẻ mặt đấy nữa, cứ như anh bắt nạt em không bằng.”

Lâm Bảo Châu cắn môi, dè dặt nhìn anh ta: “Gia Huy, anh không trách em chứ?”

Trách sao?

Đương nhiên là trách rồi.

Nhất là khi nhớ lại ánh mắt Tô Thư Nghi nhìn anh ta ngay lúc những bức ảnh kia được chiếu lên, anh ta thực sự phẫn nộ đến mức hận không thể hủy bỏ hôn ước với con đàn bà ngu xuẩn Lâm Bảo Châu này!

Nhưng khổ nỗi, nhìn thấy khuôn mặt hao hao giống Tô Thư Nghi của Lâm Bảo Châu, anh ta lại có chút không nỡ.

Đúng thật, từ khi về nước tới nay, quả thật mình quá để ý tới chuyện của Tô Thư Nghi, cũng trả trách được Lâm Bảo Châu lại không có cảm giác an toàn như vậy.

Suy cho cùng, Lâm Bảo Châu làm như vậy cũng chỉ là vì quá yêu mình mà thôi.

Ánh mắt Cố Gia Huy bỗng dưng động một cái.

Nếu như...

Nếu như Tô Thư Nghi cũng có thể yêu mình điên cuồng, có thể làm bất cứ điều gì vì mình giống như Lâm Bảo Châu thì tốt biết bao...

Anh ta cũng chỉ thất thần một thoáng thôi, ngoài mặt Cố Gia Huy vẫn lắc đầu: “Lần này thì thôi, nhưng sau này em đừng chưa bàn bạc với anh mà đã làm những chuyện này, nghe chưa?”

Nghe thấy Cố Gia Huy không truy cứu mình nữa, mặt Lâm Bảo Châu hiện vẻ hân hoan, ôm chầm lấy anh ta: “Đương nhiên là không rồi! Gia Huy, anh thực sự tốt với em quá.”

Nhìn Cố Gia Huy trước mắt, ánh mắt Lâm Bảo Châu lập lòe, đột nhiên đứng thẳng dậy, mặt mày khiêu gợi, giọng nói yểu điệu: “Gia Huy, từ sau khi về nước, hình như đã rất lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó...”

Cố Gia Huy đột nhiên hơi sững sờ.

Đèn đầu giường trong phòng không sáng lắm, ánh sáng vốn đã hơi mờ ảo, trong lúc mông lung, khuôn mặt của Lâm Bảo Châu bất giác càng thêm trùng lặp với khuôn mặt trong kí ức kia.

Lúc này Lâm Bảo Châu đã chủ động dựa gần lại anh ta hơn, bờ môi đỏ dán lên, cơ thể chậm rãi cọ lên người anh ta: “Gia Huy... người ta muốn anh quá...”

Nhưng ngay lúc Lâm Bảo Châu dựa lại gần, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta xộc vào khoang mũi anh ta.

Ngay lúc đó, anh ta như bị nước lạnh dội xuống đầu, tỉnh táo lại ngay lập tức.

“Không.” Anh ta đột nhiên lên tiếng, đẩy phắt Lâm Bảo Châu ra.

Lâm Bảo Châu bị đẩy cho loạng choạng, nhìn Cố Gia Huy với vẻ vừa không dám tin vừa tổn thương: “Gia Huy...”

Cố Gia Huy bỗng dưng cảm thấy không biết phải đối mặt với Lâm Bảo Châu như thế nào, chỉ đành nói: “Hôm nay anh mệt quá rồi, để hôm khác có được không?”

Lâm Bảo Châu càng tổn thương hơn, nhưng vẫn không thể nói gì được, chỉ đành cắn môi gật đầu.

Cố Gia Huy nhanh chóng chuẩn bị đi tắm, nhưng trước khi vào phòng tắm, anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu lại thấp giọng nói: “Bảo Châu, nước hoa trên người em gay mũi quá, anh không thích, sau này đừng xịt nước hoa nữa thì hơn.”

Dứt lời, anh ta đi vào phòng tắm, không hề quay đầu lại.

Lâm Bảo Châu vẫn đang thừ người ở đó, sắc mặt trắng bệch, như thể mất đi linh hồn.

Cô ta... lại bị Cố Gia Huy từ chối rồi.

Từ khi về nước tới nay, cô ta từng chủ động vô số lần, nhưng Cố Gia Huy chưa bao giờ chấp nhận cô ta. Không những như vậy, anh ta còn không dành thời gian ở bên cô ta, đa số thời gian đều ở tòa soạn.

Tòa soạn có Tô Thư Nghi kia.

Hôm nay anh ta còn nói nước hoa của cô ta gay mũi?

Lúc mới ở bên nhau, rõ ràng anh ta từng nói rằng anh ta thích nước hoa này nhất, cho nên dù ban ngày hay buổi tối, sau khi tắm xong cô ta đều xịt rất kỹ.

Nhưng bây giờ anh ta lại nói với cô ta rằng, cô ta không xịt nước hoa là tốt nhất?

Thời buổi này, có cô gái trẻ tuổi nào mà không xịt nước hoa đâu?

Trừ cái đồ nghèo nàn quê mùa Tô Thư Nghi kia!

Tô Thư Nghi...

Trong đầu lại nhớ tới cái tên này, sắc mặt của Lâm Bảo Châu càng tái nhợt hơn.

Là cô ta nghĩ nhiều rồi sao? Cố Gia Huy, có phải... có phải anh ấy vẫn không buông được Tô Thư Nghi hay không!

Lâm Bảo Châu tức tới mức gần như sắp nổ tung, túm lấy gối trên giường im lặng đập loạn trong phòng như phát điên.

Tô Thư Nghi!

Con đàn bà đê tiện không có liêm sỉ nhà mày!

Rõ ràng xuất thân đê hèn, rốt cuộc mày có tư cách gì mà cướp đàn ông với tao chứ!

Là mày từng bước ép tao tới bước đường này! Vậy thì đừng trách tao không nể tình!

Cô ta phẫn nộ lấy điện thoại ra, sau khi chắc chắn rằng Cố Gia Huy đã đang tắm, mới gọi vào một số điện thoại.

“Alo.” Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của cô ta lạnh băng: “Tìm cho tôi lão già năm đó đi. Nói với ông ta là tôi muốn ông ta giúp một việc, nếu như đồng ý giúp tôi, tôi có thể tìm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cho ông ta. Tất cả đều miễn phí.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!