“Cô Tô, tôi biết mọi cô gái kết hôn đều rất mong đợi mấy thứ như hôn lễ với nhẫn cưới. Nhưng xin lỗi, tôi không có thời gian xử lý những thứ này. Nếu cô thích nhẫn thì tự đi chọn một cái nhé.”
Tô Thư Nghi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của Cố Mặc Ngôn.
“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi vội vàng xua tay: “Tôi không để ý những thứ đó.”
Cô đã qua tuổi theo đuổi lãng mạn từ lâu rồi. Quan trọng nhất là, dù đối phương là chồng trên danh nghĩa của cô chăng nữa, cô vẫn không muốn có cảm giác mắc nợ người ta.
“Nhẫn cưới vẫn phải có.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Tô Thư Nghi, đặt thẻ vào lòng bàn tay cô.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn xuyên thấu làn da truyền tới, khiến Tô Thư Nghi có hơi ngẩn ngơ.
“Được rồi.” Dù sao hai người cũng xem như ‘vợ chồng son’ với nhau, Tô Thư Nghi không muốn vì chút việc nhỏ này mà chối bỏ ý tốt của anh, đành phải nhận lấy.
“Chiều nay tôi còn có một cuộc họp, không tiễn cô được.” Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Được.” Tô Thư Nghi cũng chẳng trông cậy đối phương thật sự yêu thương mình như một cô vợ thật, cho nên không hề cảm thấy mất mát.
“Đúng rồi, địa chỉ nhà của tôi…” Cố Mặc Ngôn lại bỗng nhớ tới cái gì, bất chợt nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô, nếu cô cảm thấy tiện thì dọn tới ở luôn là được.”
Tô Thư Nghi bỗng thấy căng thẳng, vội nói: “Cái này không vội đâu.”
Tuy rằng theo lý thì kết hôn xong nên ở chung mới phải, nhưng cô thật sự chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chung sống cùng mái nhà với một người đàn ông xa lạ.
Có lẽ ý tứ từ chối trong giọng cô quá rõ ràng, Cố Mặc Ngôn hơi nhướn mắt nhìn qua, khiến cho cô lại bắt đầu ngượng ngùng.
Nhưng Cố Mặc Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ ấn nhẹ nút trên xe lăn, thay đổi phương hướng: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”
Tô Thư Nghi gật đầu nhìn đối phương chậm rãi rời đi, cũng chuẩn bị gọi xe về công ty.
Nhưng vừa xoay người, cô lại chợt nhớ tới mục đích khi tới là để trả tiền cho Cố Mặc Ngôn.
“Cố Mặc Ngôn, chờ chút đã!”
Tô Thư Nghi cuống quít kêu một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Nghe Tô Thư Nghi gọi lại, Cố Mặc Ngôn dừng xe lăn, hơi nghiêng người nhìn cô thở hồng hộc chạy về phía mình.
“Đây là mười lăm triệu tôi nợ anh.”
Tô Thư Nghi đứng lại trước mặt Cố Mặc Ngôn, giao phong bì màu vàng cho anh.
Nhìn phong bì màu vàng trước mắt cùng vẻ mặt nghiêm trang của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hơi sửng sốt.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh cười khẽ ra tiếng.
Tô Thư Nghi ngẩn ra.
Gặp nhau hai lần, đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Mặc Ngôn cười.
Cố Mặc Ngôn rất đẹp, ngũ quan góc cạnh sắc nét như đao khắc, chẳng qua lúc nào vẻ mặt cũng lạnh nhạt quá mức.
Nhưng khi anh cười như bây giờ, cả gương mặt lập tức dịu dàng hẳn ra, khiến Tô Thư Nghi nhìn đến ngẩn ngơ.
“Vẫn còn nhớ chuyện này à?” Cố Mặc Ngôn nói, giọng nói tăng thêm vài phần mềm mại, không còn lạnh ngắt như trước: “Không cần đâu.”
“Cái gì nên trả thì dù thế nào cũng phải trả.”