Quý Trung Khánh sững sờ, sau đó hai mắt bất chợt sáng lên.
Úi trời, cái tên Cố Mặc Ngôn này lại biết ghen cơ à? Thế này thì thú vị rồi đây.
Quý Trung Khánh cười cười, đột nhiên nổi hứng đi dán sát lại Tô Thư Nghi, cố ý nói một cách thần bí: “Chị dâu, tôi nói cho chị nghe, cái tên Cố Mặc Ngôn này chán ngắt vậy đấy, không sao. Nếu như sau này chị cô đơn nhàm chán thì có thể tới tìm tôi, tôi thú vị hơn cậu ta nhiều.”
Tô Thư Nghi rùng mình, mỉm cười xấu hổ nói: “Cậu Quý thích đùa thật đấy.”
Lúc này sắc mặt Cố Mặc Ngôn đã sầm hẳn đi, dắt tay Tô Thư Nghi đi về phía phòng ăn.
Sau khi má Trương và chú Vương chuẩn bị xong món ăn, bởi vì trong nhà có việc nên đã về rồi, trong biệt thự chỉ còn lại ba người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn và Quý Trung Khánh.
Quý Trung Khánh vắt chéo hai chân, nói với giọng đầy ngả ngớn: “Ấy, sao lại không có rượu thế. Cố Mặc Ngôn, cậu đi lấy rượu đi. Trời ạ, ở đây cũng đâu có người ngoài, cậu còn ngồi trên cái xe lăn đấy làm cái gì!”
Tô Thư Nghi nghe thấy vậy liền sững sờ, sau đó nhìn thấy Cố Mặc Ngôn quả nhiên đứng dậy khỏi xe lăn, múc một bát canh đưa tới trước mặt cô, nói nhàn nhạt: “Uống canh đi.”
Sau đó quay người đi về phía hầm rượu.
Lúc này Tô Thư Nghi mới hiểu ra quan hệ giữa Quý Trung Khánh này và Cố Mặc Ngôn thực sự rất tốt, đến cá chuyện hai chân không bị tàn phế mà Cố Mặc Ngôn cũng nói với anh ta.
Quý Trung Khánh nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi, lúc này mới thu lại nụ cười nơi khóe miệng, quay đầu nhìn sang Tô Thư Nghi.
“Chị dâu, cảm ơn chị.”
Thái độ đột nhiên trở nên đứng đắn của anh ta khiến Tô Thư Nghi thấy hơi không quen: “Cảm ơn tôi gì chứ?”
“Cảm ơn chị đã gả cho Cố Mặc Ngôn.” Quý Trung Khánh dựa vào ghế, ngoác miệng cười, lần này thì cười rất thật lòng: “Chị là người thứ hai biết được sự thật về đôi chân của Cố Mặc Ngôn, chứng minh rằng cậu ấy thực sự rất tin tưởng chị.”
Tô Thư Nghi nhớ tới tình cảnh Cố Mặc Ngôn đột nhiên đứng dậy vào đêm đó, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cười nói: “Giữa vợ chồng với nhau, vốn dĩ nên tin tưởng lẫn nhau mà.”
Quý Trung Khánh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt thoáng động, sau đó cất lời: “Chị dâu, Cố Mặc Ngôn có từng nói với chị vì sao cậu ấy lại muốn giả vờ bị tàn tật không?”
Tô Thư Nghi sững sờ một chút rồi lắc đầu.
Cố Mặc Ngôn từng nói, có một số chuyện có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn, cho nên cô cũng không gặng hỏi.
“Mười năm trước Cố Mặc Ngôn bị tai nạn xe.” Quý Trung Khánh lại không có vẻ kiêng kị gì, cất lời: “Mọi người tưởng rằng chân của Cố Mặc Ngôn đã bị tàn phế trong vụ tai nạn xe đó, nhưng thực ra cậu ấy chỉ bị thương thôi, sau khi tới nước M đã chữa khỏi rồi.”
Tô Thư Nghi nhớ lại, hình như cô cũng đã nhìn thấy vụ xe năm đó của cậu hai nhà họ Cố trên báo.
Khi đó Cố Mặc Ngôn còn chưa tới 20 tuổi, bị người khác bắt cóc, đối phương đòi tiền chuộc với giá trên trời là 300 tỷ. Khi đó chuyện này rất ầm ĩ, viết đầy trên báo.
Khi đấy nghe nói bọn bắt cóc lấy được tiền chuộc rồi muốn đưa cậu hai nhà họ Cố là con tin rời đi, nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn xe. Bọn bắt cóc chết ngay tại chỗ, còn cậu hai nhà họ Cố cũng bị thương nặng.
Nhưng khi đó có rất nhiều chi tiết đều bị giấu với bên ngoài, cho nên mọi người không hề biết cậu hai nhà họ Cố bị thương ở chân, chỉ biết rằng anh tới nước M chữa trị, từ có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh.
“Tôi cũng nghe sơ qua.” Tô Thư Nghi nói: “Cho nên sau khi anh ấy chữa khỏi ở nước M xong, vẫn tiếp tục giả vờ bị tàn phế sao?”
“Nhưng mà.” Quý Trung Khánh nghiêng đầu: “Chị dâu đoán xem là vì sao đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!