Khoang hạng nhất, trên máy bay tới thành phố Q.
Tô Thư Nghi ngồi bên cạnh Cố Gia Huy, cả cơ thể đều không được tự nhiên, bữa cơm trưa nay trên máy bay còn là cơm hải sản mà cô ghét, cô gần như không ăn được bao nhiêu.
“Sao thế?” Để ý thấy Tô Thư Nghi không hề đụng vào đĩa thức ăn, Cố Gia Huy cười châm chọc: “Vẫn không thích ăn hải sản à?”
Cứ bị Cố Gia Huy đùa cợt cứ như tên ngốc như vậy, lúc này Tô Thư Nghi cũng đã thấy hơi phiền rồi, dứt khoát lạnh lùng nói: “Tổng biên tập Cố nhớ rõ thật đấy nhỉ.”
“Đương nhiên rồi.” Cố Gia Huy thong thả uống một hớp cà phê: “Dù sao cũng là mối tình đầu, ấn tượng cũng sâu sắc hơn một chút.”
Bàn tay cầm nĩa của Tô Thư Nghi không kiềm chế nổi mà siết chặt lại.
“Huống hồ.” Cố Gia Huy như thể không chú ý đến phản ứng của Tô Thư Nghi, tiếp tục điềm đạm nói: “Khi đó từ đầu tới cuối tôi đều bị cô chơi cho xoay như chong chóng, cảm giác này, tôi muốn quên cũng không thể quên được.”
Sắc mặt Tô Thư Nghi hơi tái nhợt: “Tổng biên tập Cố, rốt cuộc là ai chơi ai? Ít ra tôi cũng không giấu diếm thân phận của mình.”
Mặt Cố Gia Huy thoáng biến sắc, sau đó cười châm chọc: “Đúng vậy, nếu như tôi nói trước cho cô biết thân phận thật sự của tôi, chắc là cô sẽ không phản bội tôi đâu nhỉ? Dù sao thì một lão già 60 tuổi mà Tô Thư Nghi cô cũng nuốt được cơ mà?”
Khi Cố Gia Huy nói ra những lời này không hề hạ giọng chút nào, cabin vốn dĩ rất yên tĩnh, hành khách và tiếp viên hàng không bên cạnh đều không nhịn được mà quay đầu nhìn hai người với ánh mắt khác thường.
Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không thể nhịn được nữa: “Cố Gia Huy, rốt cuộc anh muốn thế nào đây!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi đã trắng bệch, trái tim Cố Gia Huy không kiềm chế được mà thắt lại.
Nhưng vừa nghĩ đến tối qua anh ta nhìn thấy cảnh kia, lửa giận trong lòng lại bắt đầu sôi sục.
“Tôi muốn thế nào à?” Cố Gia Huy cười khẩy: “Tô Thư Nghi, bản thân cô làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, chẳng lẽ còn không cho người khác nói chắc?”
“Cố Gia Huy, tôi làm gì cũng không liên quan gì đến anh hết!”
“Có liên quan hay không là do tôi quyết định, không phải cô!” Giọng điệu của Cố Gia Huy cũng đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Tô Thư Nghi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
Sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Cố Gia Huy lại muốn đưa cô đi công tác rồi.
Anh ta đang nghĩ cách để sỉ nhục cô, giày vò cô.
Đến sân bay thành phố Q, Cố Gia Huy bảo Tô Thư Nghi đi cùng mình đến bữa tiệc của tòa soạn đối phương. Truyện Khác
Từ trước đến nay Tô Thư Nghi ghét nhất là những nơi như thế này. Nhưng dù sao Cố Gia Huy cũng là lãnh đạo bên trên mình, cô không thể từ chối được, chỉ có thể cắn răng đi theo.
Trong bữa tiệc, Tô Thư Nghi là người phụ nữ duy nhất trên bàn, không thể tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm, ai trong số bọn họ cũng đều muốn mời Tô Thư Nghi uống rượu, Cố Gia Huy cũng không ngăn cản, như thể im lặng chấp nhận để Tô Thư Nghi cản rượu vậy. Còn chưa tới một tiếng đồng hồ, Tô Thư Nghi đã không biết mình uống bao nhiêu ly nữa, nào bia nào rượu, tất cả đều trộn lại với nhau.
“Ôi chao, tổng biên tập Cố, cô thư ký nhỏ này của anh trông nổi bật thật đấy.” Tổng biên tập bên đối phương là một lão già hơn bốn mươi tuổi, đầu hói bóng lưỡng, vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi là hai mắt đã sáng bừng lên.
“Vậy à?” Cố Gia Huy cũng không nói rõ thân phận của Tô Thư Nghi, chỉ lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Nếu tổng biên tập Hoàng thích thì tặng cho ông vậy.”
Tô Thư Nghi vốn rất ghét những nơi như này, cô vẫn luôn cúi đầu xuống. Nghe được câu nói này của Cố Gia Huy, cơ thể cô không khỏi run lên, khiếp sợ nhìn về phía anh ta, phát hiện anh ta đang nhìn mình với vẻ châm chọc.
“Ha ha.” Tổng biên tập Hoàng nghe xong càng thêm hưng phấn: “Tổng biên tập Cố thích đùa thật đấy!”
“Nào có nói đùa, đây là thành ý muốn hợp tác với quý tòa soạn của tôi.” Cố Gia Huy nói vô cùng bâng quơ: “Tô Thư Nghi, cô còn đứng ngây ra ở đấy làm gì, còn không mau rót rượu cho tổng biên tập Hoàng đi?”
Tô Thư Nghi thật sự không thể tin nổi, người đàn ông miệng lưỡi trơn tru trước mặt này lại là thiếu niên mà cô từng yêu.
Cô nhớ rất rõ Cố Gia Huy là một chàng trai nói chuyện với một người lạ mà cũng đỏ mặt, sao bây giờ lại trở thành như thế này.
Rốt cuộc là thời gian hai năm đủ để thay đổi một người hay thực ra từ đầu đến cuối cô đều chưa từng thực sự hiểu anh ta?
“Tô Thư Nghi.” Thấy Tô Thư Nghi đứng bất động, sắc mặt Cố Gia Huy không khỏi lạnh đi: “Cô không nghe thấy lời tôi nói sao, mau rót rượu cho tổng biên tập Hoàng đi!”
Tô Thư Nghi nhìn tổng biên tập Hoàng ở phía bên kia, thấy đôi mắt híp nhỏ tí ti đang nhìn mình từ trên xuống dưới, cô chợt cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nhưng cô không thể không nể mặt Cố Gia Huy được, chỉ đành đứng dậy trong tâm lý kháng cự.
“Tổng biên tập Hoàng.” Cô miễn cưỡng nặn ra một cụ cười: “Lần này hợp tác, xin ông giúp đỡ nhiều hơn.”
“Ôi trời, xem cô nói gì đi kia.” Tô Thư Nghi vừa đưa rượu qua, tổng biên tập Hoàng đã nhân cơ hội túm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Thư Nghi, cô khách sáo quá rồi, nói cái gì mà giúp đỡ chứ, đương nhiên là tôi muốn giúp đỡ cô thật đàng hoàng rồi.”
Cảm giác được bàn tay ngấn mỡ kia nắm lấy mình, Tô Thư Nghi thực sự muốn nôn, muốn rút tay về, nhưng đối phương lại không buông tay.
Cố Gia Huy đứng ở bên cạnh nhìn bàn tay heo không thành thật của tổng biên tập Hoàng cọ xát bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi, lửa giận trong lồng ngực anh ta không kiềm chế được mà bùng lên.
“Tổng biên tập Hoàng.” Anh ta lập tức cầm ly rượu lên: “Tôi mời ông một ly.”
Lúc này tổng biên tập Hoàng mới lưu luyến buông Tô Thư Nghi ra, quay sang Cố Gia Huy. Tô Thư Nghi nhân cơ hội này vội vàng đứng dậy, nói là muốn đi toilet
Vốn dĩ Tô Thư Nghi còn chưa cảm thấy mình say, nhưng lúc đứng dậy mới phát hiện cả người vô cùng choáng váng, đứng còn không vững nữa.
Cô đứng ở toilet rửa mặt, không hề cảm thấy tỉnh táo mà trái lại càng khó chịu hơn, dạ dày đau quặn dữ dội, hình như sốt cũng càng nghiêm trọng hơn
Chết tiệt.
Tô Thư Nghi thầm mắng trong lòng.
Cô thực sự không biết Cố Gia Huy rốt cuộc muốn thế nào nữa. Tuy rằng trước đây anh ta rõ ràng rất ghét cô, nhưng hình như hôm nay anh ta cứ như uống lộn thuốc vậy, ngày càng táo tợn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Thư Nghi xoa huyệt thái dương đau đớn, miễn cưỡng đỡ tường rồi đi ra khỏi toilet.
Bữa tiệc lần này quá nguy hiểm, bây giờ Cố Gia Huy cứ như phát điên, dường như không gì là không làm được. Tô Thư Nghi vừa nhớ tới ánh mắt đắm đuối kia của tổng biên tập Hoàng kia là cứ luôn có một dự cảm không lành. Vì lý do an toàn, cô vẫn nên gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy rồi rời khỏi khách sạn trước vậy.
Cô nghĩ như thế, nhưng vừa bước ra khỏi toilet đã chợt nghe thấy phía sau vang lên giọng nói buồn nôn của tổng biên tập Hoàng…
“Ôi chao, Thư Nghi, sao em đi vệ sinh lâu vậy, anh Hoàng đây đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi đấy.”
Trong đầu Tô Thư Nghi như kêu cộp một tiếng, quay đầu lại đã nhìn thấy tổng biên tập Hoàng say khướt dựa lưng ở cửa toilet, rõ ràng là đang đợi cô.