Edit: Pi sà Nguyệt
Nhưng bọn họ không triền miên quá lâu, thậm chí còn không kịp trao nhau nụ hôn sau khi gặp lại từ cõi chết.
Trên thực tế, hai người chỉ cách nhau mấy centimet, Lâm Nam đang chuẩn bị thưởng thức cô thì tiếng khóc lanh lảnh vang lên.
“Ơ!” An Phách Hòa đẩy anh ra, nhảy xuống bồn rửa tay, “Bé con khóc, anh tắm nhanh đi.”
Nói xong cô chạy ra ngoài.
Lâm Nam đơ người chống tay lên bồn rửa tay, đợi khi nghe tiếng thút thít của bé con và tiếng dỗ dịu dàng của Bạc Hà vang lên bên ngoài, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Mặc dù đứa bé này khó chơi như anh nghĩ nhưng cảm giác không tệ.
Đợi đến khi anh thay đồ đi ra thì An Phách Hòa đang ôm bé con chơi trong khoang thuyền.
Lâm Nam không đi tới mà nhìn bé con của anh và Bạc Hà đầy ghét bỏ, không phải dáng vẻ đầy nếp nhăn như anh nghĩ, mặt béo bụ bẫm, hai mắt rất lớn, khi thấy Lâm Nam thì nở nụ cười lộ hai lúm đồng tiên rất sâu.
An Phách Hòa vui vẻ, “Bé con rất thích anh đó, anh tới bế con đi.”
Nói xong cũng không quan tâm Lâm Nam đồng ý không, cô nhét bé con vào lòng anh, Lâm Nam luống cuống học theo tư thế bế con của An Phách Hòa, ôm lấy bé con, lúc này mới phát hiện bé con là một Alpha.
“Alpha khỏe mạnh sao lại như này được?” Anh ghét bỏ nhéo mặt béo của bé con.
An Phách Hòa sợ hãi đánh tay anh, “Anh nhẹ chút! Đứa nhỏ nào cũng như thế cả!”
Lâm Nam ôm bé con, động không được mà không động cũng không được, tay chân luống cuống. An Phách Hòa bật cười khi thấy anh như thế, “Bé con chưa có tên đâu, anh mau đặt tên cho con đi.”
Lâm Nam cau mày nhìn gương mặt béo mập của bé con, “Gọi là Lâm Bảo Bảo đi.”
An Phách Hòa: “…”
Có vẻ như bé Lâm Bảo Bảo nhận được ác ý của bố mình, bé khóc òa lên, còn tiện mông tặng cho cha mình một bãi cớt.
Sau khi hai người bàn bạc với nhau, họ quyết định đi tới tinh cầu cũ để thăm cha mẹ An Phách Hòa.
An Phách Hòa đã lâu không gặp cha mẹ, cô vốn còn rất vui vẻ, nếu như bọn họ biết mình đã lừa được nam thần vào tay còn sinh con cho anh! Mặt cô cực đắc ý.
Ai ngờ mẹ cô lại gào khóc khi thấy cô, ngay cả cha cô cũng nhịn không được mà rơi lệ. An Phách Hòa nhịn không được mà khóc chung. Lần này thì hay rồi, bé con trong lòng cũng gào theo.
Lâm Nam đứng cạnh đau đầu. Bé con thích khóc thế là không ổn!
Đợi cả nhà khóc xong thì mới đón người vào nhà. Khó trách ba mẹ An không chấp nhận được. Lúc trước tiễn con gái còn nguyên trinh trắng đi, kết quả không lâu sau bọn họ xem tin tức mới biết con gái gả cho Lâm Nam, còn chết trận! Còn chưa kịp lau khô nước mắt thì mở cửa thấy con gái ôm cháu ngoại, dẫn con rể quay về!
Ba mẹ An thích Lâm Bảo Bảo vô cùng, An Phách Hòa năn nỉ cha cô đặt tên cho con. Nếu gọi bé là Lâm Bảo Bảo thì sau này cậu nhóc sẽ thành trò cười của bạn bè mất.
Ba An nghĩ một lát, “Gọi là Lâm An đi, nguyện vọng lớn nhất của ba mẹ là các con có thể bình an.”
An Phách Hòa vừa nghe, họ của hai người, tốt lắm á, tên của bé con được định rồi, là Lâm An, tên gọi yêu là Lâm Bảo Bảo.
Sau này Lâm An tỏ vẻ bất mãn với tên gọi yêu của mình không ít lần, cậu nhóc cảm thấy mình là một cậu ấm ngầu lòi, nhưng ai dè lại có cái tên gọi yêu cute như vậy. Tên này không ngầu tí nào, làm hỏng uy danh bá vương ở trường của cậu lắm! Nhưng đấy là chuyện của bảy, tám năm sau.
Ngày thứ hai hai người về nhà họ An, người nhà họ Lâm mới tìm tới cửa. Một nhóm người nói chuyện trong phòng sách với nhau, tối mới rời đi.
An Phách Hòa đẩy cửa phòng ra, lo lắng hỏi dò Lâm Nam, “Họ tới làm chi?”
Lâm Nam thấy cô thì cười đáp, “Không chuyện gì, tháng sau sẽ ký hiệp nghị hòa bình với Qatar, họ hi vọng anh tham gia…”
An Phách Hòa biết Lâm Nam rất hận người Qatar, cô không thể làm gì, chỉ có thể cầm tay anh nói, “Không muốn đi thì đừng đi.”
“Ừm, không đi.” Lâm Nam ngẩng đầu cười, “Anh muốn ở cạnh em và bé con.”
Lâm Nam vốn quyết tâm sống chết với người Qatar nhưng bây giờ Bạc Hà và bé con đã về, anh cảm thấy sự khát máu trong người đã nhạt đi, cứ thế thôi…
Sau đấy không lâu, Lâm Nam cảm thấy có chút hối hận. Bởi vì anh từ chối tham gia buổi ký hiệp định hòa bình, cũng từ chối việc xin lỗi vì đã diệt sạch quân địch lúc đang đàm phán kia. Anh bị quân bộ xử phạt, bắt giữ kiểm tra ba tháng.
An Phách Hòa tin tưởng chuyện này có người nhà họ Lâm đổ dầu vào, họ muốn dùng chuyện này để nói cho Lâm Nam biết, không có sự ủng hộ của nhà họ Lâm thì anh chẳng là cái thá gì cả, để ép anh nghe lời.
Nếu chỉ vậy thì thôi, nhưng An Phách Hòa bây giờ không giống trước kia, sự sống sót của cô đã đạt được sự chú ý của toàn bộ nhân dân cả nước.
Một mặt, bên phòng nghiên cứu có gửi thư mời cô về viện nghiên cứu làm chức phó viện trưởng, quân hàm thượng sĩ, đồng thời cân nhắc đến chuyện cô trong thời kỳ nuoi con nên cho cô nghỉ nửa năm, cực kỳ thành ý.
Mặt khác bởi vì sức ảnh hưởng của cô với công chúng, mỗi ngày đều có người chen lấn yêu cầu phỏng vấn cô, thậm chí có nhà máy mời cô đóng quảng cáo làm người đại diện.
An Phách Hòa nhận làm người đại diện cho hoạt động công ích để trả ơn cho giải trí Đế Quốc. Việc này khiến mọi người nhận ra được giá trị của cô hơn.
An Phách Hòa vốn không đồng ý, cô cảm thấy mình là một bà nội trợ bình thường, lại bảo ra ngoài làm việc thì phải để Lâm Nam và bé con ở nhà, cô không nỡ.
Nhưng sau khi bị Joss tẩy não, cô cảm thấy Lâm Nam cũng vì mặc kệ mấy cái này nên mới bị nhà họ Lâm chơi như thế! Sau này bé con đi học cũng cần tiền! Bây giờ nuôi bé con cần tiền lắm! Cô và Lâm Nam còn có suy nghĩ sinh thêm bé nữa đấy, tính lại, không có tiền thì không được rồi, không bằng thừa dịp lúc này kiếm một ít.
Joss biết úy nghĩ của cô thì bảo Brian tìm một đại diện giỏi cho cô, giúp cô chọn mấy hoạt động công ích tốt.
Ngô Nhã Trân vốn đứng đầu bảng nữ thần đế quốc bị đá xuống, chủ nhân của vị trí này đổi thành An Phách Hòa.
An Phách Hòa luôn chọn làm việc ở gần tinh cầu của cha mẹ mình để về nhà trong đêm, khi đi xa thì Lâm Nam sẽ chủ động mang theo bé con đi làm việc với cô.
Hôm nay An Phách Hòa đang chụp bìa cho tạp chí, chuyên gia trang điểm dặm phấn cho cô, cách đấy không xa là Lâm Nam bế bé con ngồi trên ghế, trông anh có chút nhàm chán, không ngừng nhéo má bé con.
An Phách Hòa nhịn không được mà bật cười, nhỏ giọng nói, “Chồng tôi đẹp trai thật.”
Chuyên gia trang điểm thấy cô mê trai như thế thì bật cười, “Thượng sĩ An, cô ngốc thật. Chồng cô không chỉ đẹp trai mà còn là tướng quân trẻ nhất đế quốc đấy, gia thế cũng tốt nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” An Phách Hòa kiêu ngạo.
Chuyên gia trang điểm thấy cô nghe không hiểu thì thở dài, “Ôi, cô phải cẩn thận một chút, có không ít người nhìn chằm chằm đâu đấy. Hôm nay…” Nói xong cô ta dừng lại, cảm thấy mình không nên lắm mồm nên ngừng lại, “Thôi, không có gì là được rồi.”
An Phách Hòa ngửi được mùi lạ trong thái độ muốn nói mà thôi của cô ấy! Là yêu tinh không biết xấu hổ nào đấy! Không thấy chồng cô còn bế bé con à?!
Cô thừa dịp chưa làm việc liếc nhìn về phía Lâm Nam mấy cái. Không xem thì thôi, vừa nhìn đã phát khùng, không ít yêu tinh thật đấy! Chỉ mới hai tiếng đã không ít người tới thả thính rồi!
Bởi vì chụp ảnh tạp chí trong studio nên có không ít omega minh tinh. Nội tâm tự ti của An Phách Hòa xuất hiện, trắng hơn cô, xinh hơn cô, quyến rũ hơn cô, cô lại còn sinh con rồi, có phải không còn hơi thở trẻ trung nữa không?
Chụp tạp chí xong, cô không tham gia buổi tiệc tối mà kéo Lâm Nam về khách sạn.
Lâm Nam thấy cô không vui thì hỏi, “Sao thế? Đến, bảo bảo, mau làm trò cho mẹ xem.” Bé con béo mập đưa bàn tay mập mạp lên bắn tim. Lâm Bảo Bảo cũng nở nụ cười có lúm đồng tiền của mình cho cô xem.
An Phách Hòa đi tới bế bé con ngồi vào trong nôi cạnh giường, chất vấn, “Gần đây anh vui lắm đúng không?”
“?” Lâm Nam khó hiểu.
“Hôm nay Mạc Toa Toa kia nói chuyện với an, anh cười làm gì hả? Còn cả Khuê Tư Đinh kia, cô ta gần như dán lên người anh rồi đấy! Sao anh không tránh ra hả?” An Phách Hòa giận tới mức đỏ cả mắt.
Lâm Nam khó hiểu, “Mạc Toa Toa là ai thế? Cả Khuê Tư Đinh nữa?”
An Phách Hòa thấy dễ chịu hơn khi anh chẳng nhớ họ là ai, nhưng cô cảm thấy có một số chuyện phải bóp ngay khi nó chưa nhú, thế là cô ra đòn sát thủ, “Có phải anh không thích em nữa không?!”
Lâm Nam, “…”
Những lúc khác Lâm Nam sẽ luôn nói cái gì hay làm gì khi nghe cô hỏi vậy, nói chung anh sẽ nói cô biết cô đã nghĩ nhiều rồi. Nhưng lần này an him lặng! Im lặng!
“Anh không nói là đồng ý hả?” An Phách Hòa giơ chân, “Trước kia anh chủ động lắm mà! Bây giờ không thèm chạm vào em, có phải thấy chán rồi không?”
Lâm Nam cau mày trực tiếp đè An Phách Hòa đang ồn ào lên giường, không nói gì mà hôn môi cô. Hôn tới mức cô không thở được mới thả ra, An Phách Hòa dỏ mặt, ngại ngùng không nói.
Gần đây Lâm Nam có chút buồn bực, bởi vì anh bị tạm giam chức kiểm tra mà An Phách Hòa lại rất bận, anh có chút không chịu được sự biến đổi này nên đã nói chuyện sống chung vợ chồng thế nào với Brian.
Brian đề cử vài quyển sách cho anh, trong đó anh có ấn tượng với một câu trong sách, “Giữa vợ chồng không có chuyện gì không giải quyết được trong một lần xoạc, nếu không được thì làm thêm phát nữa.”
Bây giờ nhìn phản ứng của An Phách Hòa mới thấy người viết sách nói không sai chút nào. Với cả có trời làm chứng, anh không phải không muốn, là một Alpha nhiệt tình, anh gặp lại vợ sau lần tưởng chết kia thì sao có thể không ham muốn chứ? Nhưng An Phách Hòa quá mệt, cô ở trong vũ trụ thời gian dài nên anh luôn nhịn vì lo lắng cho cơ thể của cô.
Nếu bây giờ An Phách Hòa bất mãn thì tốt rồi, anh sẽ bắt cô xoạc một lần để giải quyết mâu thuẫn giữa vợ chồng.
An Phách Hòa có chút kích động, chủ động cởi quần áo cho Lâm Nam, hai người cứ như hai đứa bé mới lớn, mới cởi đồ một nửa thì nghe thấy tiếng cười lanh lảnh, hai người quay đầu lại mới thấy con trai đang nằm ở cạnh nôi nhìn bọn họ.
Tâm tư xấu xa đột nhiên biến mất…
Hai người bò dậy, thở hổn hển bình phục lại.
An Phách Hòa nghĩ thông, cô và Lâm Nam trải qua nhiều đau khổ như vậy, khó lắm mới ở chung với nhau. Cô nên quý trọng thời gian này, đợi nửa năm nữa, cô quay lại viện nghiên cứu, Lâm Nam phục chứ thì cũng nuôi bé con được thôi.
Cô ôm lấy Lâm Nam hờn dỗi, “Chồng, em sai rồi! Em không làm nữa! Sau này em sẽ ở cạnh anh thôi.”
Lâm Nam ngạc nhiên nhìn cô, sờ đầu cô, “Không sao, em làm chuyện em thích là được.”
“Em chỉ thích anh à!” An Phách Hòa trả lời cực kỳ chân thành.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười ngọt ngào, “Chúng ta đi trăng mật đi!” Lâm Nam hôn môi cô.
An Phách Hòa nhìn Lâm Bảo Bảo lo lắng, “Nhưng bé con…”
“Để mẹ chăm sóc, đi một tuần thôi.” Lâm Nam nhìn An Phách Hòa làm cô không nói được câu từ chối nào.
Hai người lên kế hoạch cho tuần trăng mật của mình, hôm đi, An Phách Hòa thấy Lâm Nam mang theo một rương sách lên giáp máy.
Cô cứ tưởng anh mang theo sách hướng dẫn du lịch các thứ, đợi khi gần đến cảng thì Lâm Nam phải vào phòng sách giao nhiệm vụ cho cấp dưới, An Phách Hòa khá rảnh nên mới mở sách ra đọc, ai dè khi thấy tiêu đề sách thì cô kiểu: Wtf?
[Đạo lý ở chung của vợ chồng]
[Hướng dẫn cách tìm điểm yếu của Omega nhanh nhất]
[100 tư thế sung sướng]
…….
Cả rương chỉ toàn sách cấm trẻ dưới 18 tuổi thôi á! Chỉ đọc tiêu đề đã làm người ta đỏ mặt rồi!
An Phách Hòa khó tin.
Mùi hương quen thuộc xuất hiện sau lưng, lát sau cô rơi vào trong cái ôm ấm áp, Lâm Nam ôm lấy eo cô rồi cầm một quyển sách từ trong rương ra, tiện tay mở một tờ, hình ảnh trong đó rất cay mắt, “Thử cái này nhé?”
Cái… cái quỷ gì thế?! Chồng tôi bị ai bám à? Sao bây giờ? QAQ
Lâm Nam hơi buồn bã, “Em không thích à? Brian bảo Joss rất thích nên đề cử cho anh đó.”
Ngậm… câm mồm đi! Brian sớm muộn gì cũng bị Joss đánh chết!
An Phách Hòa đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Th… thích, khụ.”
Lâm Nam vui vẻ ôm chặt cô, “thế thì tốt, chúng ta thử hết rương này đi!”
An Phách Hòa sợ hãi trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay ngường nắm áo, giả vờ từ chối, “Không phải chỉ một tuần à? Sao kịp được?”
Lâm Nam liếm lỗ tai cô, “Lừa bé con thôi, chứ chúng ta nói thật thì nó khóc mất.”
Có ông bố nào chơi con ruột mình như thế không?
“Thế khi nào về hả?” An Phách Hòa mềm thành vũng nước, ôm lấy cổ Lâm Nam.
“Đợi mang thai lần nữa thì về.” Lâm Nam nói xong thì hôn một cái.
Tình yêu của hai người sâu đậm ấm áp như thế, dù trong vũ trụ cô độc vẫn có chút hương vị hạnh phúc.