Edit: Pi sà Nguyệt
Trong đêm yên tĩnh, đèn trong biệt thự lớn vẫn còn sáng, đây là khu biệt thự của vua giới giải trí đế quốc này, biệt thự nhà Yaren, mà giữa khu biệt thự này là người nắm quyền của căn biệt thự này.
Brian đọc tài liệu ở phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa vào, cậu ta đặt tài liệu xuống ngẩng đầu nhìn Joss đang mặc váy ngủ đứng ở trước cửa.
“Sao chưa ngủ?” Brian liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã hai giờ sáng rồi.
Mái tóc dài của Joss dài ngang eo, gương mặt buồn bã, “Em ngủ không được.”
Brian duỗi tay nắm tay cô để cô ngồi trên chân mình, vuốt nhẹ lưng cô rồi hỏi, “Mơ thấy ác mộng à?”
Joss lắc đầu, “Anh nói… Lâm đi đâu rồi?”
Brian biết cô vẫn cảm thấy tội lỗi vì câu nói làm Lâm Nam không vui trên tiệc rượu. Thật ra Joss cũng không vui vẻ gì, từ khi biết tin mất tích của An Phách Hòa, cô luôn mất ngủ. Cậu ta hoàn toàn không có quyền lên tiếng chuyện này, bởi vì từ đấy về sau, Joss không có hứng thú với chuyện giường chiếu, tần suất xoạc nhau của hai người từ hai, ba lần một ngày trở thành một tháng hai ba lần, cậu ta đã bất mãn từ sớm nhưng vì tôn trọng suy nghĩ của Joss nên luôn nhịn.
“Em đừng nghĩ nhiều, tên Lâm Nam kia chỉ cần không thấy thi thể của An thì sẽ không từ bỏ.” Brian nhìn bắp đùi lộ ra ngoài của Joss, trong lòng có chút nóng rực.
Joss thở dài nhìn cuốn sách [THẦN TƯỢNG ĐẾ QUỐC] trên bàn cậu ta, đấy là báo ngày mai sẽ bán ra ngoài, ngoài bìa là gương mặt xinh đẹp của Ngô Nhã Trân, cô mở ra thì thấy bảy, tám trang viết về Ngô Nhã Trân, còn dặm mắm thêm muối mà nâng cao co ota.
Joss liếc nhìn đầy khinh thường, “Ngô Nhã Trân chỉ đứng phía sau múa hát vài bài đã được gọi là nữ thần đế quốc. Thế An thì sao… Cô ấy làm nhiều như vậy, thậm chí còn hiến dâng mạng sống nhưng chỉ trở thành người vợ đã chết của tướng quân Lâm trong lòng mọi người mà thôi.”
Brian vuốt tóc cô không nói gì.
Joss đột nhiên nói, “Đổi Ngô Nhã Trân đi, đưa một chuyên đề về An.”
Brian cau mày, “Vợ thân mến, bây giờ cách thời gian bán báo khoảng sáu tiếng, báo mạng và báo giấy đã chuẩn bị bán rất kỹ lưỡng rồi. Em phải biết suy nghĩ này của em làm không ít người mất ngủ cũng như lỗ không ít tiền đấy.”
Joss xoay người tách hai chân ngồi lên người cậu ta, ánh mắt tràn ngập sự mê hoặc, “Em biết anh có thể làm được.”
Hô hấp của Brian hơi cứng lại, đương nhiên anh có thể… Tay vỗ nhẹ lên mông của Joss, dụ dỗ, “Em phải biết anh là một thương nhân, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả.”
“Tiên sinh, anh cảm thấy em có thể bán cái gì đây?” Joss nháy mắt.
Lâm Nam lái Xích Hoàng tìm tòi khắp vũ trụ, không biết trong đế quốc đã biến hóa rất nhiều. Ban đầu mọi người thảo luận tướng quân Lâm Nam bị người bắt cóc hay chủ động chơi mất tích, kết quả sau mấy ngày, kỳ [THẦN TƯỢNG ĐẾ QUỐC] mới nhất được bán ra, cả nước ồ lên.
Thì ra vợ của tướng quân Lâm là omega ưu tú như vậy, hèn gì lúc nào tướng quân Lâm cũng xuất hiện với gương mặt không vui.
Người mua [THẦN TƯỢNG ĐẾ QUỐC] phần lớn là người trẻ tuổi, bọn họ không thể chịu được chuyện tình cảm như vậy nên không lâu sau một đống topic xuất hiện trên forum đến quốc:
#Từ nay trở đi, nữ thần quốc dân trong lòng tôi là An Phách Hòa, ai không phục thì tới đấu!#
#Câu chuyện của Tướng quân trẻ tuổi nhất Đế Quốc và Cơ giáp sư Omega#
#Thì ra nữ thần của tôi là học trò của nam thần Clythen, huhu, tôi yêu không sai người!
….
Dư luận luôn đổ dầu vào lửa, truyền thông thấy nhiệt độ của An Phách Hòa cao như vậy thì bắt đầu thay phiên nhau đưa tin về cô. Nhà họ Lâm không chịu được áp lưc của dư luận nên phải lên tiếng thừa nhận thân phận của cô.
Càng nhiều chuyện liên quan đến An Phách Hòa cũng được mò ra, ngoài việc ôc là một Omega Cơ giáp sư tài năng thì từng làm đội trưởng đội hậu cần, Cơ giáp sư trung đội, tham gia nghiên cứu pháp minh giáp máy đời thứ sáu, từng chiếm ba lần khen ngợi. Trong chiến dịch cuối cùng còn dâng hiến mạng sống để đạt được đãi ngộ quốc tang.
Dư luận đáng sợ vô cùng, tin tức kiếp trước đưa về An Phách Hòa luôn mang theo lời phỏng đoán ác ý chế giễu, là một omega không biết tên, gia thế bề ngoài bình thường, hôn nhân của cô và Lâm Nam không được chúc phúc mà bị chửi bới, bị người công khai bàn luận khi nào cô ly hôn với Lâm Nam.
Nhưng bây giờ, sau khi cô ‘chết’, mọi người mới thở dài cảm thán, cô và Lâm Nam là cặp đôi trời sinh, ngoài cô ra thì không ai xứng với Lâm Nam cả.
Lâm Nam nhìn tinh đồ trước mắt suy nghĩ, anh biết đại khái vị trí Bạc Hà biến mất, cũng căn cứ hoàn cảnh vũ trụ, thời gian mất tích của Bạc Hà lúc đấy để mô phỏng ra các tinh vực cô có thể mất tích.
Nhưng không lý tưởng tí nào, anh đã tìm bốn tinh cầu nhưng chẳng có thu hoạch gì. Ngón tya anh chỉ vào ba khu vực còn lại, nếu như Bạc Hà không ở đây…
Đến lúc tới mảnh tinh vực thứ năm, anh để Xích Hoàng rà sát toàn bộ tinh vực, kết quả làm anh buồn chán, không có dấu hiệu sinh mạng. Anh ngồi xuống ghế điều khiển, quá lâu rồi, nếu như không tìm được Bạc Hà thì phải làm sao đây?
“Chủ nhân, tôi tìm được một vật kỳ quái.” Máy móc lạnh lẽo vang lên.
Lâm Nam vuốt trán, “Cái gì?”
“Vật thể hình cầu, phán đoán đầu là nó sản sinh quấy rầy tín hiệu và che đậy tín hiệu, nói đơn giản là kiểu giáp máy ẩn hình. “Xích Hoàng có chút đắc ý, mấy giáp máy khác không thấy đâu!
Lâm Nam ban đầu không quá để ý, vũ trụ có thể tồn tại nhiều thứ. Anh không hứng thú với cái này, “Đi thôi, đi chỗ tiếp theo.”
Lúc Xích Hoàng chuẩn bị nhảy vọt thì một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Nam, trái tim bình tĩnh của anh nhảy mạnh, vật thể hình cầu? Che đậy tín hiệu?
“Trở về! Xích Hoàng, trở lại!” Lâm Nam vừa nghĩ đến khả năng đó thì đập bàn điều khiển ra lệnh.
Xích Hoàng nhanh chóng tìm đến vật thể hình cầu bồng bềnh trong vũ trụ mờ mịt. Trong giây phút Lâm Nam tìm được nó, trái tim của anh rơi xuống đất, anh cảm thấy sự mệt mỏi của bảy, tám ngày biến mất, anh khàn giọng hạ lệnh, “Vớt vào!”
Quả trứng trắng loáng nằm im lặng trên sàn nhà, Lâm Nam đứng cạnh nó nhưng không dám động vào. Qủa trứng này rất giống trứng bé con mà Bạc Hà chế ra lúc trước, nhưng anh không dám làm bậy, lỡ như mở ra không có gì thì sao? Anh không dám nghĩ đến tình huống đấy.
Thời gian trôi qua rất lâu, lúc này Lâm Nam mới chuyển động, Bạc Hà nói với anh cách mở nó từ bên ngoài, nhấn nút bấm, quả trứng vang lên tiếng xì xì, Lâm Nam nhìn chằm chằm không nháy mắt, các tầng kim loại bóc ra sau đó anh thấy người bên trong.
Lâm Nam không mừng như điên vì có được sau khi mất đi, trên thực tế, anh nghi ngờ đây là giấc mơ của mình, anh cứng đờ ngồi xổm xuống nhìn người trong quả trứng.
An Phách Hòa đã cởi bộ đồ du hành vũ trụ, cô mặc một chiếc áo ngắn tay và quần bảo hộ, tóc rất dài, dịu dàng ôm bé con bên cạnh. Bên cạnh cô là một thiên sứ nhỏ đang im lặng nằm ngủ, thiên sứ hơi nhếch môi, hơi thở yếu ớt, trên mặt còn có chút đỏ ửng của một đứa bé.
Trên người hai mẹ có cắm một cái ống, im lặng ngủ say.
Lâm Nam khó thể chấp nhận, một giây trước anh là một kẻ đáng thương mất hết gia đình, nhưng giây sau anh đã trở thành nhân sinh người thắng, có vợ con đầy đủ.
Anh ngồi vào ghế điều khiển hít sâu mấy cái. Tự nỏi mình không nên đắc ý, lỡ như mọi thứ là ảo giác thì sao.
Trong thiết kế này của Bạc Hà có công năng thôi miên, một khi mở ra thì sẽ khiến các tế bào của con người rơi vào trạng thái ngủ say nên cô và bé con mới có thể dựa vào dinh dưỡng trong trứng duy trì thời gian dài như thế.
Bây giờ mở trứng ra, lát nữa họ sẽ tỉnh dậy. Lâm Nam lo lắng chỉnh sửa quần áo nhưng vẫn không hài lòng. Đã lâu không gặp, anh không thể bết bát như vậy, anh đứng dậy định đi vào phòng tắm sửa sang một tí.
Lúc An Phách Hòa tỉnh lại thì phát hiện ánh sáng xung quanh rất kỳ lạ, phản ứng đầu tiên là bị người vớt lên.
Cô bò dậy rồi hôn lên mặt bé con đang ngủ say, cô nghe thấy Xích Hoàng nói, “Phu nhân, chào mừng về nhà, chủ nhân đang tắm.”
An Phách Hòa cuoiwf cười, không quá ngạc nhiên, cô biết Lâm Nam sẽ tìm được cô.
Cô đi chân đất ra khỏi trứng, đi về phía phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, An Phách Hòa nhìn bóng người trên cửa kính kích động. Trong vũ trụ tăm tối, cô không cảm nhận được thời gian, cô rất đau khổm mặc dù cô chỉ tỉnh được mấy ngày nhưng với cô mà nói, nó dài như mấy năm trời vậy, nếu không có bé con làm bạn thì cô đã điên rồi.
Cô muốn nhìn Lâm Nam, muốn chạm vào anh, muốn xác định mình đã trở lại, thế là cổ đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Lâm Nam đang vừa tắm vòi sen vừa cạo râu, ngẩng đầu lên thì thấy An Phách Hòa bình tĩnh đứng sau lưng anh qua tấm kính mông lung do hơi nước bốc lên.
Đây là lần đầu người anh không tấm vải mà An Phách Hòa mặc đồ chỉnh tề, trước kia luôn ngược lại như này, anh đứng thẳng người, xoay lưng nói, “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” An Phách Hòa nở nụ cười hạnh phúc, đi tới cầm dao cạo, “Em làm cho.”
Lâm Namoom eo cô, đặt cô ngồi lên bồn rửa tay để cô thuận tiện cạo râu cho anh.
An Phách Hòa nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, “Lâm Nam, em nhớ anh lắm! Anh đã thấy bé con của chúng ta chưa?”
An Phách Hòa đã lâu không gặp ánh mặt trời nên da thịt màu mật ong của cô trắng tới mức khác thường, dưới ánh đèn màu ấm, cả người cô long lanh như búp bê sứ trong suốt, Lâm Nam ngửi được mùi hương tin tức tố chỉ thuộc về cô trong không khí, anh cảm thấy mình sắp không kiềm chế được.
Đến khi nghe giọng nói ngọt ngào của An Phách Hòa gọi tên mình, anh chỉ ‘A’ một tiếng đầy qua loa.
“Lâm Nam, cảm ơn anh đã cho em bé con đáng yêu như thế.” An Phách Hòa dịu dàng lau phần kem cuối cùng, hôn lên cái căm trơn nhẵn của anh, “Hừ, không chịu lau cho khô!”
Lâm Nam nghiêng người về phía trước, đặt cô lên kính, “Em có muốn thêm đứa nữa không? Một đứa quá cô đơn.”
An Phách Hòa bật cười, lâu quá rồi, từ thân thể đến tâm linh của hai người đều cần đối phương, chân cô quấn lấy eo Lâm Nam, giọng nói như con mèo đang làm nũng, “Anh cho thì em sẽ thích.”