Edit: Minh tiệp dư
Beta: Pi sà Thần
Bất kể như thế nào, mấy omega vị thành niên bọn họ xem như được ở lại. Chỉ là hiển nhiên quan chỉ huy vẫn còn thành kiến với bọn họ, chỉ không hỏi năng khiếu cùng chuyên ngành học của bọn họ, điều thẳng sang bộ phận hậu cần luôn.
Bộ phận hậu cần chủ yếu phụ trách vận chuyển đạn dược cho tiền tuyến, đồ ăn cùng các loại nhu yếu phẩm, đồng thời đưa quân nhân bị thương nặng ở tiền tuyến về hậu phương.
Mấy người An Phách Hòa theo người ta bị phân đến bộ hậu cần người, cùng nhau lên một phi thuyền hơi nhỏ, bay đến hành tinh đóng quân của các cô —— sao Quang Cực
Quân đội cải tạo trường học lớn nhất ở đó thành quân doanh tạm thời, phòng học cải tạo thành nhà kho cùng chỗ cứu hộ khẩn cấp. An Phách Hòa và Joss bị điều đến cùng một ký túc xá, cùng ký túc xá còn có sáu omega khác, tám người ngủ trên dưới cái giường, chen chúc trong không gian mười mấy mét vuông.
Trước khi chính thức gia nhập chiến đấu, quân đội còn chuẩn bị cho bọn họ khóa huấn luyện trong vòng một tuần. Buổi sáng chủ yếu học hiểu rõ tập tính và điểm yếu của người hành tinh Qatar, buổi chiều chỉ là cách chiến đấu và điều khiển cơ giáp, chủ yếu vẫn là học tập một chút phương pháp cấp cứu thông thường.
Truyền thuyết nói rằng người hành tinh Qatar là côn trùng do người Trái Đất cổ xưa vứt bỏ trong vũ trụ lúc du hành bên ngoài không trung, chúng đi qua tia vũ trụ, ảnh hưởng bởi một loạt các lực từ trường, dần dần tiến hóa, về sau vì để thích ứng vũ trụ, thậm chí có thể chuyển hóa giữa hình dáng côn trùng và hình dạng con người.
Điều này cho thấy gần như bản chất tất cả người Qatar đều là nhiều loại côn trùng, ngoại lệ duy nhất, là Hoàng tộc của bọn hắn —— gia tộc Focks.
Gia tộc này là động vật có vú duy nhất giữa đám người Qatar —— hồ ly.
Tuy họ tiến hoá nên cơ thể có thể chuyển đổi hình thái, không sợ tia vũ trụ, sống đặc biệt lâu. Nhưng bọn hắn cũng có nhược điểm chí mạng, bọn hắn chỉ có thể biến thành beta, việc này dẫn đến tỉ lệ sinh sản cực thấp.
Cho dù có sống lâu đi nữa, người hành tinh Qatar cũng dần dần ý thức được vấn đề của bọn hắn, cứ phát triển tiếp như thế, cuối cùng sẽ có một ngày biến mất trong vũ trụ, cho nên bọn họ bắt đầu cướp trắng trợn, cướp đoạt tài nguyên và omega của những tinh vực khác.
Trí tuệ của người Qatar rất thấp, gần như không có cảm giác đau, mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật không cao, lại là lính chiến trời sinh, bởi vậy không ít chủng tộc dù đau đầu với chúng, lại không thể làm gì.
Những năm nay, cũng xuất hiện không ít người Qatar ngụy trang thành người đế quốc, trà trộn vào sự kiện của đế quốc. Bọn hắn khoác da người lên, nhưng lại ăn thịt người. Tuy nhiên, dù chúng ngụy trang tốt, vẫn có sự khác biệt với loài người.
Bởi vì người Qatar ở tinh vực có hoàn cảnh ác liệt, nhiệt độ của cơ thể bọn họ trời sinh đã thấp hơn nhiều so với con người, sợ ánh sáng, thích ẩm ướt, không thích ăn đồ ăn của loài người.
Dựa vào sự tiến hoá của các loài côn trùng khác nhau, tập tính người Qatar cũng không hoàn toàn giống nhau, An Phách Hòa học được mấy ngày, đã hoa mắt nhức đầu. Nhưng lúc trước Lâm Nam tiến hành huấn luyện cho cô, về mặt cách chiến đấu và điều khiển cơ giáp, giờ cô cũng xem như người nổi bật trong nhóm này.
Hiện giờ trong quân đội hơn phân nửa là omega và beta năng lực thấp, bởi vậy, An Phách Hòa thể hiện sự xuất sắc như vậy, liên tục vài ngày được huấn luyện viên gọi ra khen ngợi, tiện thể rất khinh bỉ những beta không bằng cô kia cùng nhóm omega trưởng thành.
An Phách Hòa cảm thấy huấn luyện viên đã đem lại cho cô một làn sóng thù hận lớn, ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không tốt. Dù sao người nơi này tố chất cao thấp không đều, có không ít lưu manh rảnh rỗi, muốn dựa vào chiến tranh công thành danh toại.
Hôm nay, An Phách Hòa ăn cơm tối cùng Joss xong, Joss vẻ mặt đau khổ, “Làm sao bây giờ, kĩ năng điều khiển cơ giáp của tớ thật sự quá tệ. Huấn luyện viên nói tiếp tục như vậy nữa, chờ đến đợt huấn luyện đặc biệt kết thúc, ta sẽ phải ở lại căn cứ, chuyên môn phụ trách chăm sóc thương binh.”
“Cũng tốt mà. Nơi này an toàn. Chăm sóc thương binh cũng là ra sức vì nước đấy.” An Phách Hòa vỗ vỗ vai của cô nàng, cô ngược lại hi vọng Joss có thể ở tại nơi này, omega xinh đẹp như cô ấy, gặp người Qatar còn có đường sống à.
“Tớ không muốn! Bạc hà, tớ muốn đi theo cậu!” Joss một mặt kiên nghị, “Cậu đi về trước đi, tớ ở lại đến phòng huấn luyện luyện tập!”
An Phách Hòa nhìn Joss chạy đi, cười cười, đây là lần đầu cô trông thấy Joss cảm thấy hứng thú với một việc ngoài làm đẹp như vậy.
Cô đi đến thao trường, đi qua nơi này chính là ký túc xá của cô. Mấy ngày nay huấn luyện có chút mạnh bạo, bả vai đau dữ dội. Cô lắc lắc bả vai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn sau lưng.
Mới đầu cô không có quá để ý, về sau phát hiện tiếng bước chân xông tới, mới kinh ngạc xoay người sang chỗ khác.
Đập vào mặt là một nắm đấm.
Chủ nhân nắm đấm hơi quen mắt, nhưng An Phách Hòa cam đoan mình chắc chắn không đắc tội với anh ta. Cô xoay người xuống dưới tránh nắm đấm. Đối phương có vẻ không ngờ việc cô có thể né tránh, cũng không tấn công thêm.
An Phách Hòa có thể thở dốc, dò xét người đi tới, là bốn beta, ba nam một nữ.
“Huấn luyện viên có nói, nơi này không cho phép đánh nhau!” An Phách Hòa lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra, giọng lạnh đi mấy phần.
“Con mẹ mày ít đem huấn luyện viên ra dọa bọn tao đi, một omega vị thành niên cũng dám bò lên đầu ông đây! Lên cho tao!” Beta dẫn đầu hét một cái, bốn người đồng loạt đánh về phía An Phách Hòa.
Mấy người này hiển nhiên không để tâm vào việc huấn luyện, lúc đánh nhau không có kết cấu gì, tốc độ lại chậm. Còn lúc An Phách Hòa sửa chữa cơ giáp, bài luyện tập lặp đi lặp lại mỗi ngày là tốc độ, ở trong mắt cô, mấy người này quả thực giống như đang bị slow motion.
Mặc dù như thế, giằng co một trận, An Phách Hòa vẫn rơi xuống thế hạ phong. Đối phương thô lỗ, lúc đấm đá rơi vào người An Phách Hòa, cô cảm thấy nội tạng của bản thân đã cuộn thành một nhúm.
Đối phương đá huỵch một cái mạnh vào xương sườn của cô, lập tức cảm giác đau như lửa đốt, không hít thở nổi, ngã lăn ra đất, An Phách Hòa chỉ kịp bảo vệ đầu và bộ phận quan trọng, vô số nắm đấm đã theo sau.
Một hồi lâu, cô mới thở đều, tay sờ soạng nắm chặt dao ngắn trên lưng. Từ chuyện Vidar lần trước trở đi, cô quen mang vũ khí trên người, nếu không đầu óc cứ không yên.
Cô biết đám người này cùng lắm là bắt nạt cô xong sẽ dừng lại, cũng không dám gây thương tích quá nặng nề, bằng không dựa theo quy định, bọn hắn sẽ bị đuổi. Nhưng kiếp trước Lâm Nam nói với cô, nếu bị bắt nạt, dù không khó chịu, dù không quan trọng, nhất định phải tra đòn mạnh tay hơn. Nếu không sẽ để lại cho người khác ấn tượng cô dễ bắt nạt, sau này sẽ không dứt được phiền phức.
Ánh mắt cô tối sầm, đột nhiên rút dao ngắn ra, nhắm mắt đâm một cái, vừa vặn ghim trúng một bắp chân của kẻ đá tới.
“A!” Beta bị đâm trúng phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Beta khác thấy thế cũng nhất thời dọa đến mức cứng đờ.
An Phách Hòa chống hai tay lên mặt đất, cố gắng bò lên.
Beta cầm đầu kịp phản ứng đầu tiên, anh ta cảm thấy An Phách Hòa cùng lắm chỉ là dọa thôi, đâm vào chân thôi mà tay còn đang run. Omega này đâm người, giả như anh ta giết chết cô ta, cũng có thể nói là vì tự vệ.
Suy nghĩ như vậy, anh ta nhào thẳng vào An Phách Hòa. Toàn thân An Phách Hòa đều đang âm ỉ đau, cố đỡ mấy đòn của anh ta. Thấy anh ta ra tay không hề e dè, tỏ vẻ không chết không thôi. Ác lên, không lùi mà tiến tới, khom người chui từ dưới nách anh ta, đâm thẳng một nhát vào bụng của anh ta.
Lập tức máu chảy ồ ạt, beta đó kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng ngã trên mặt đất, lại không có khả năng đánh trả.
“A a a a!!! Giết người rồi! Có kẻ giết người rồi!” Ba beta khác kịp phản ứng, vịn lên nhau, vừa hô hào vừa chạy trốn.
An Phách Hòa sớm mất hết sức lực, co quắp ngồi dưới đất, thở hổn hển, nhìn beta khó khăn thở dốc bên cạnh, hung tợn lên tiếng uy hiếp, “Về sau còn dám tìm tao và bạn bè tao gây phiền phức, tao lấy mạng của mày!”
Trong mắt beta kia tràn đầy sợ hãi, không lo vết thương trên bụng, hai chân giãy lia lịa, muốn cách An Phách Hòa xa một chút.
Qua không bao lâu, huấn luyện viên đã dẫn theo một đám người bình bịch chạy đến, thấy cảnh này, kém chút nữa tức ngất đi. Nhân viên khiêng beta bị thương đi chữa trị khẩn cấp.
Huấn luyện viên chỉ vào An Phách Hòa, cả người tức đến phát run, “Em giỏi lắm! Lần đầu tiên sử dụng của phòng trị liệu chúng ta, lại là do ẩu đả nội bộ!”
An Phách Hòa hơi khó xử mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Cậu ta không chết được… Em đã tính rồi.”
“Ai quan tâm nó có chết hay không! Em có biết hành động của em là vi phạm kỷ luật không?!” Huấn luyện viên tức giận một tay lấy mũ quẳng xuống đất.
Joss cũng bị gọi ra, trông thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng chạy tới bảo vệ An Phách Hòa, “Huấn luyện viên! Bạc hà của bọn em luôn rất hòa thuận với mọi người. Nhất định là mấy beta kia trêu chọc cậu ấy trước. Thành tích bạc hà tốt, trong lòng bọn họ đều không phục đâu!”
Huấn luyện viên cũng thầm nghêng về An Phách Hòa, người này thông minh nhạy bén. Giỏi chiến đấu hơn omega, cũng bình tĩnh nhạy bén hơn beta và alpha. Nghe nói là học trò cưng của ngài Clythen, rất giỏi sửa cơ giáp. Ông đã xin cấp trên, chuẩn bị để An Phách Hòa chỉ huy một đội nhỏ.
Hôm nay cô một người đánh lùi bốn beta, càng thêm chứng minh năng lực của cô, chỉ là… Huấn luyện viên thở dài, tức giận quát: “Trước cứ đóng cửa trong phòng cho tôi! Chờ tôi điều tra rõ ràng, tính sổ đàng hoàng với các người!”
An Phách Hòa bị nhốt trong phòng tạm giam hai ngày, cô còn cảm thấy rất tốt, độc chiếm một cái phòng ngủ, còn không phải ngày ngày nhàm chán thuyết trình trên lớp.
Huấn luyện viên tra ra chân tướng, nghiêm khắc dạy dỗ những kẻ không phục kia một lần, cảnh cáo nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, sẽ đuổi thẳng khỏi quân doanh. Cảm thấy nhốt An Phách Hòa hai ngày đã tạm ổn, dù sao vết thương người kia chỉ nhìn nghiêm trọng. Hai ngày trôi qua, đã có thể xuống giường, cũng chỉ răn dạy vài câu, thả cô ra.
An Phách Hòa cảm thấy trải qua chuyện lần này, địa vị của cô ở đây trở nên rất vi diệu. Nói tóm lại, hơi giống đại ca dân anh chị ở trường học trước đây của cô QAQ
Joss quả thực muốn tung hô cô lên trời, “Kẹo bạc hà, từ hôm nay trở đi, cậu chính là nữ thần của tớ, tớ chính là fan não tàn của cậu!”
An Phách Hòa rất hài lòng với tình huống hiện tại, mọi người đều hơi kiêng dè cô, đến cả mua cơm ở canteen cũng được hối lộ, đúng là không nên quá nổi bật!
Qua một ngày nữa sẽ phải tiến hành khảo hạch, kết quả sau khi đi ra, vai trò của mỗi người liền được xác định, vì Joss muốn làm “tay sai” đắc lực cho cô, vài ngày ở trong phòng huấn luyện không chịu đi ra, An Phách Hòa đành phải đem cơm qua cho cô nàng.
Phòng huấn luyện ở tầng ba khu dạy học, hiện tại trời đã tối, để tiết kiệm năng lượng, trong hành lang không bật đèn. An Phách Hòa cầm đồ ăn chuẩn bị lên tầng.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở dốc kỳ lạ.
Cô đi xuống cầu thang, nghe được một giọng the thé, trong bóng đêm càng khiến người ta rùng mình, “Rác rưởi nhà mày! Còn muốn gia nhập quân đội?! Khóc cái gì khóc! Khóc mẹ mày ấy. Tao bảo mày giặt giày cho tao, sao không giặt?”
Giọng nghẹn ngào nức nở, khẽ thút thít, “Môn… môn cơ giáp của tôi kém quá, tôi muốn luyện tập, tối về sẽ giặt cho anh.”
“Giặt cái rắm, ướt thì mai ông đây đi kiểu gì?” Người kia còn chưa chịu bỏ qua.
Trùng hợp lúc này ngoài cửa sổ có đèn kiểm tra rà qua, An Phách Hòa nhìn thấy khuôn mặt dưới cầu thang, một beta áp một beta khác lên tường, một tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng trắng nõn của đối phương, nửa mặt bên kia đã bị đánh sưng đỏ.
Người bị bắt nạt là một beta nam, nhưng lại có vẻ đẹp trung tính kỳ lạ. Cằm tròn, mũi cao, làn da nhẵn bóng, đôi mắt to lấp lánh nước mắt, mỗi một lần chớp mắt, nước mắt đều nhỏ xuống theo hàng mi dài nhỏ, đôi mắt đỏ sẫm làm người ta không nhịn được nhìn chăm chú.
Beta kia tất nhiên cũng nhận ra sự tồn tại của An Phách Hòa, ánh mắt cầu cứu phóng lại. Nhưng An Phách Hòa nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe mắt cô nhìn thấy ánh mắt có chút tuyệt vọng của đối phương, nhưng bước chân vẫn kiên quyết bước lên cầu thang.
Người yếu hèn như vậy, tốt nhất nên nhanh chóng nhận ra nơi này không thích hợp với cậu ta, ở chỗ này bị người khác bắt nạt, dù sao cũng tốt hơn so với việc mất mạng trên chiến trường.
“Chậc, ghét thật đấy. Cơ mà bề ngoài của mày thật đúng là đẹp mắt. Rốt cuộc có phải là con trai hay không, mày cởi quần ra cho tao xem thử, hôm nay tao sẽ không đánh mày, được không?” Lời nói người kia còn chứa ý cười dâm dục.
An Phách Hòa vốn đang đi lên lầu đột nhiên dừng bước, hộp cơm trong tay cô bởi vì giận dữ mà hơi biến dạng.