Edit: Taeyoungie
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Vidar khiêng An Phách Hòa vào một sơn động, trong không gian nửa kín như vậy, tín tức tố thơm ngọt kia của omega càng nồng. Gã là alpha sắp thành niên, phản ứng với tín tức tố cũng không lớn như vậy, nhưng cảm giác kích thích kì lạ này làm cho gã càng hưng phấn hơn.
Nằm trên đất lạnh lẽo, An Phách Hòa gần như không kháng cự lại được luồng nhiệt mạnh, phía trước có mùi của alpha, nó như cây thuốc phiện làm cho người ta không thể chối từ. Cô khao khát được đánh dấu, khao khát được gần mùi hương kia hơn chút nữa. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cố hết sức cắn đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi chảy máu, cổ họng đầy vị rỉ sắt. Cô vẫn không dám nhả ra, trong miệng gần như toàn là máu. Chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng, vừa thảm thương vừa rực rỡ.
Nhờ cảm giác đau đớn mà tỉnh táo lại phần nào, cô đưa tay đẩy Vidar.
Cho dù ở trạng thái thanh tỉnh, An Phách Hòa cũng chưa chắc đẩy được Vidar, huống chi là ở tình huống này. Vidar như bị người ta gãi một cái, không mảy may nhúc nhích, hắn càng hưng phấn, móc ra thuốc kích dục còn lại trong túi, biểu cảm đáng khinh và dữ tợn, “Bảo bối, anh nhất định sẽ khiến em nhớ cả đời.”
An Phách Hòa tuyệt vọng nhìn Vidar uống xong thuốc kích dục, chết cũng không! Chết cũng không muốn bị loại người này đánh dấu. Cô há to miệng thở gấp, thừa dịp Vidar không chú ý, một cái tay mò tới dao ngắn sau lưng.
Vất vả mãi mới cầm được dao, động tác này gần như lấy hết sức lực trên người cô. Hai mắt cô nhắm nghiền, gã ta đè lên người cô, chợt cô lại hết sức tỉnh táo, thầm đếm với quyết tâm liều chết, “Ba… Hai… Một ”
Mí mắt cô nháy nháy liên tục vì sợ hãi, khi đếm đến một, cô quyết định, nếu như không thể đâm xuyên tim Vidar, vậy thì đâm chết mình! Cô mở choàng mắt, mắt vằn đầy tơ máu. Hai mắt không rõ, gần như là dại ra nhìn sự vật trước mắt, toàn bộ sức lực dồn hết vào cổ tay, giơ lên cao.
Một cơn gió mang theo mùi tanh cuốn qua, cô cảm thấy kẻ đè trên cơ thể mình chợt đờ ra, ngay sau đó sức nặng đang đè lên mình nhẹ đi, cùng lúc đó bên cạnh vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sửng sốt mấy giây, cô mới hơi khó khăn quay sang, Vidar như con cá chết, nằm cách cô vài mét, Lâm Nam giẫm vùi mặt xuống đất, nửa cái đầu lún vào trong đất, chỉ còn lại cơ thể đang run run.
An Phách Hòa nhận ra anh nhờ dáng người… Suy cho cùng mắt cô đã đỏ ngầu bị máu phủ mờ, căn bản không nhìn rõ hình dáng. Nhưng ánh mắt Lâm Nam nhìn Vidar lúc này lại làm cho An Phách Hòa cả đời khó quên. Cái kia như là ánh mắt Tu La, cứ như vậy im lặng nhìn Vidar, hưởng thụ sự giãy dụa thấp hèn của gã.
Cô chưa bao giờ thấy một Lâm Nam như vậy, có sát khí tới từ địa ngục .
Lâm Nam như bị nhập ma, chân dẫm mạnh lên đầu Vidar, cứ giữ thếì mười mấy giây, mới đầu Vidar còn rên rỉ, về sau ngay cả tiếng rên cũng mất. An Phách Hòa nhịn không được khẽ gọi, “Lâm Nam…”
Câu nói này như là chìa khóa, Lâm Nam cử động trong nháy mắt, một tay anh nhấc Vidar ném ra ngoài, tay kia móc ra súng laze bên hông, bắn loạn xạ.
Trong cơn giận dữ, không chính xác như lúc ở sân bắn, chỉ có mấy phát bắn trúng Vidar, nhưng chỉ sợ hắn cũng đã lành ít dữ nhiều. Số đạn còn lại hoặc bay lên không trung, hoặc bắn trên vách tường. Đùng một cái, cửa sơn động đổ sụp, trong nháy mắt, hai người vẫn còn ở trong sơn động chìm giữa một màu đen.
An Phách Hòa vừa thả lỏng một cái thì thấy mình càng thêm nóng. Nhưng cảm giác nguy hiểm trong không khí càng mãnh liệt, cô hơi sợ bò về sau mấy bước, khẽ gọi, “Lâm Nam, cậu ở đâu?”
Ngay sau đó, một người vọt lên như mãnh thú, ôm chặn lấy cô, áp lên vách đá. An Phách Hòa đập mạnh vào đá, không kịp phát ra tiếng nào, sợ đến mức đưa tay chống cự.
Cảm giác ấm áp từ cái trán, lướt qua mũi, rồi cuối cùng trượt xuống đi vào khoang miệng. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào, công thành đoạt đất. Vị rỉ sắt quyện lại trong miệng hai người. Ngoài cô còn có người ấy.
E rằng đây là nụ hôn máu me nhất của An Phách Hòa, người ấy như đang trừng phạt, ghì chặt cô trên vách đá, không chịu cho cô thở dốc một lát. Vết thương trên đầu lưỡi bị lướt qua, An Phách Hòa đau đến co người run rẩy. Người ấy lại còn cảm thấy thú vị mà liếm vết thương.
Ngay khi An Phách Hòa đau không chịu được, một bàn tay to lại trùm lên sống lưng cô, dịu dàng vỗ nhẹ từng cái một, cứ như thể ác ma đang tàny phá trong miệng cô không phải anh.
Cảm thấy vừa đau đớn vừa tủi hờn, nước mắt của An Phách Hòa không kìm được mà rơi xuống, cô cố nhấc con dao trong tay lên, hương vị tín tức tố của alpha từ từ lan ra trong không khí, đó là… mùi của Lâm Nam?
An Phách Hòa không kịp nghĩ nhiều, một bàn tay to đã luồn vào trong y phục chiến đấu của cô. Bàn tay đó có vết chai mỏng, lướt qua vòng eo mềm mại của An Phách Hòa, kích thích cô run lên.
Cuối cùng Lâm Nam cũng tha cho cô, lui ra, răng môi hai người im lặng kề nhau một lát, Lâm Nam bắt đầu cẩn thận hôn liên tiếp lên khóe miệng của cô, đầu lưỡi uốn éo lượn theo viền môi cô. Cơ thể An Phách Hòa chưa bao giờ bị trêu chọc đến thế này, nếu không phải đầu lưỡi trong miệng còn đang đau, cô vốn đã muốn tước vũ khí đầu hàng.
Y phục tác chiến bị cởi một nửa, toàn bộ vai lộ ra trong không khí, làn da nóng rực đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh như băng, sự tương phản mãnh liệt làm cô nổi da gà trong nháy mắt. Nhưng một giây sau, cô chạm phả làn da còn nóng bỏng hơn. Lồng ngực người ấy dính chặt vừa nóng vừa cứng, như lửa thiêu.
Cơ thể như sắt của Lâm Nam ghì chặt cô trên vách đá, làn da hai người dính sát, gần như không có một khe hở, An Phách Hòa thậm chí có thể tinh tường cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của anh.
An Phách Hòa không ra tay được, tay cô run run, nghẹn ngào cưỡng lại, “Lâm Nam… Không… Không thể! Lâm Nam… A… Tôi là An Phách Hòa!”
Nếu là hôm nay cô thật sự bị Lâm Nam đánh dấu ở đây, sao cô còn dám nhìn mặt Lâm Nam. Theo tính cách của Lâm Nam, anh nhất định sẽ cưới mình… Nhưng anh ta có vui vẻ cưới mình không? Huống chi giờ hai người đều còn đang vị thành niên, việc này hoàn toàn khác với kiếp trước. Tuyệt không thể để anh lãng phí cuộc sống vì mình một lần nữa, người tốt như anh thì nên suôn sẻ cả đời, nên có tiền đồ tốt đẹp, phải có những quyết định anh muốn.
Lâm Nam nào còn nghe được tiếng gì, thế giới của anh trống rỗng, trong đầu chỉ toàn mùi tín tức tố. Anh áp sát vào, tìm kiếm mùi hương quen thuộc khiến anh say mê ấy, nhưng lần này mùi thơm ấy lại dám né tránh anh, anh càng tức giận, thú tính nguyên thủy của alpha bị khơi dậy, anh thô bạo lột phắt quần áo của An Phách Hòa ra.
Hai tay An Phách Hòa bấu vào vách đá, thừa dịp Lâm Nam đưa tay cởi y phục, dốc hết sức bình sinh nhảy về phía cửa hang.
Rất nhanh, Lâm Nam đuổi theo, ôm lấy cô từ sau lưng, đập mạnh vào cửa hang bị bịt kín.
An Phách Hòa đâm mạnh con dao trong tay vào cái cửa hang đáng chết kia, bàn tay lớn của Lâm Nam đã từ xương sống chạm vào tuyến thể trên cổ cô. Cơ thể đã uống thuốc kích dục sao chịu nổi sự kích thích này. An Phách Hòa run lên, cắn chặt răng mới không phát ra tiếng, tay mềm nhũn, gần như không cầm được dao.
Cũng may lúc này cái cây thạch tùng rơi bít trước cửa động chịu rung lăc nên rơi xuống, một tia sáng chiếu vào từ trong lỗ nhỏ kia.
Tia sáng chiếu thẳng vào mặt Lâm Nam. Lâm Nam bất ngờ cảm nhận được ánh nắng thì vô thức nhắm lại một mắt, không khí mát lạnh và ánh sáng mặt trời khiến anh lấy lại được chút ý thức.
Anh cố kềm chế tín tức tố đang xao động trong cơ thể, mở mắt ra, đập vào mắt là An Phách Hòa đầy vết máu loang lổ và gương mặt đầy nước mắt.
Nhìn ánh mắt đau thương và bộ dáng lôi thôi của An Phách Hòa, anh cảm thấy tim mình bị đâm mạnh một nhát, thịt tươi bầy nhầy nhưng không nhìn thấy một chút máu. Cơ thể vẫn còn xao động không yên, nhưng đầu óc cũng đã tỉnh táo không ít. Anh kiềm chế cơ thể còn đang khao khát mãnh liệt, dịu dàng lau vết bẩn trên mặt cô, tay kia khác giành lấy con dao của cô.
“Đừng!” Trong tiếng hét kinh ngạc của An Phách Hòa, Lâm Nam rạch một nhát lên cánh tay trái của anh, vết thương sâu như vậy, dù tự khép lại cũng phải tốn một ngày.
Vẻ mặt Lâm Nam vẫn không thay đổi, anh hơi mím môi, chỉ có gương mặt ửng hồng kì lạ cho thấy anh lúc này cực kì khó chịu.
Vất vả mãi mới khống chế được cơ thể cuồng nhiệt của mình, Lâm Nam lảo đảo đứng lên, nhặt lên y phục bị ném sang một bên lúc nãy của An Phách Hòa, khoác lên người cô. Cứ để trần nửa người trên như vậy, ngồi xổm trước mặt An Phách Hòa, đưa tay xoa trán An Phách Hòa, nhiệt độ cơ thể cô quá cao khiến anh cau mày, “Bị bỏ thuốc à?”
An Phách Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó một lát, Lâm Nam cúi người, xích lại gần tuyến thể của An Phách Hòa.
Nhận ra sự kháng cự và sợ hãi của người đối diện, Lâm Nam lùi về phía sau một chút, nhìn ánh mắt hoảng sợ của An Phách Hòa, cẩn thận giải thích, “Nếu không đánh dấu tạm thời cho cậu, tín tức tố trong cơ thể cậu sẽ bùng nổ, sẽ gây ra vết thương trí mạng đối với cậu. Cậu yên tâm, cái đánh dấu chỉ duy trì trong ba tháng. Cậu… vẫn tự do.”
An Phách Hòa hơi sững sờ, cậu tưởng tôi đang lo về chuyện này?
Lâm Nam đã cúi người, nhắm ngay tuyến thể của cô cắn một cái. Dòng điện mãnh liệt nháy mắt chảy qua toàn thân An Phách Hòa, hai tay cô ôm mặt, hét to một tiếng. Lâm Nam cũng không chịu nổi, tay cầm dao kéo xuống tiếp, ấn sâu lưỡi dao, máu chảy ra theo khe hở, mới kìm lại được ham muốn nguyên thuỷ nhất khi đánh dấu An Phách Hoà.
Sau khi tách ra cả hai đều thở hồng hộc. Hai tay Lâm Nam ôm mặt, thở hổn hển mấy cái, dường như nhớ ra cái gì, kéo y phục tác chiến của mình sang.
Một tay anh cầm y phục tác chiến, tay kia giữ chặt dao, đang muốn đâm xuống, lại bị tay An Phách Hòa che chip lại.
“Cậu cần được điều trị.” Lâm Nam lại trở về dáng vẻ tỉnh táo lý trí.
“Tôi biết.” An Phách Hòa cười yếu ớt với anh, đánh dấu ngắn như vậy căn bản không có cách nào ngăn được tác dụng đáng sợ của thuốc, “Nhưng Lâm Nam, rất xin lỗi cậu vì mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu nhất định phải thắng đó!”
Cô đưa tay ra, cầm con chip trên quần áo mình. Không muốn cản đường, kết quả vẫn như vậy, sớm biết nên cầm theo thuốc ức chế. Nghĩ thế, tay đã không chút do dự bóp nát con chip.
Chip phát ra tiếng rít ngắn ngủi, thọ hết chết già. An Phách Hòa cũng hoàn toàn không còn sức, cứ nằm trên mặt đất như thế. Lâm Nam chu đáo nhắm mắt lại, cẩn thận mặc lại quần áo cho cô, “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng.”