Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Mức hư hại của cơ giáp đội Triệu Cảnh không giống nhau, An Phách Hòa xử lý ba cơ giáp có độ hư hại nhẹ nhất của đội cậu ta trước. Mấy cái còn lại thì phải cần khá nhiều thời gian để sửa.
Thế là, xuất phát từ nhiều lí do, đoàn người cùng nhau đi tiếp trong bầu không khí vô cùng kì diệu.
Đợi đến lúc hai người trở lại khoang điều khiển, Lâm Nam nhịn không được mà hỏi: “Cậu còn giận cậu ta à?”
An Phách Hòa khá kinh ngạc, không hiểu sao anh lại nghĩ như vậy, cô giương mắt nhìn anh, lúc này Lâm Nam đang tập trung nhìn màn hình, dường như không quan tâm vấn đề này lắm. Cô nghĩ một lát, thấy không có gì quá riêng tư nên lắc đầu bảo, “Không có, như mà mấy cái cơ giáp còn lại hỏng rất nặng. Linh kiện sửa chữa tôi mang theo có hạn nên phải đặt lợi ích của đội mình lên trước. Hơn nữa… Bọn họ tổn thất hơn nửa sức chiến đấu nên mới chịu dựa vào chúng ta, mang chúng ta đi tìm đám người cướp đồ của họ, không phải sao?”
Lâm Nam dừng tay lại một chút, nhếch môi đầy chua chát, “Không giống cậu chút nào.”
An Phách Hòa nghe xong câu này, hơi sững sờ, trước kia cô sẽ không làm vậy, dù đối phương có phải là Triệu Cảnh hay không, cô cũng sẽ đối đãi chân thành, cố gắng hết sức. Nhưng bây giờ cô lại hơi ích kỉ, dù sao sống lại một lần cũng là kỳ tích rồi, cô không muốn đời này mình phải tiếc nuối cái gì cả. Nghĩ thông điều này, cô lắc lắc đầu, giả vờ vui vẻ bảo: “A, tôi vẫn luôn như thế, chỉ là giấu quá kỹ thôi, hì hì.”
Lâm Nam đột nhiên quay sang nhìn cô, cự lỵ giữa hai người rút ngắn lại. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô như thế, ánh mắt từ từ chuyển động quanh không gian khép kín này, cuối cùng An Phách Hòa cũng chịu thua, cô lúng túng quay đầu nhìn màn hình rồi ho khan vài tiếng.
Trên đầu đột nhiên hơi nặng hơn, bàn tay lớn của Lâm Nam dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, An Phách Hòa giật mình nhìn anh thì anh thu tay lại, bắt đầu tập trung lái cơ giáp.
Không hiểu tại sao mũi cô lại cay cay. Tuy Lâm Nam không nói gì nhưng An Phách Hòa biết anh biết cô đang buồn tủi, anh có thể thấy được những gì cô che giấu. Vốn lúc trước cũng không quá quan trọng hoá chuyện này, nhưng đột nhiên giờ lại thấy hơi đau lòng, có lẽ như câu nói nào đó, một khi bạn có bờ vai để dựa thì nước mắt sẽ dễ rơi hơn.
Đoàn người cẩn thận che giấu hành tung của mình, cũng có cướp đồ của các đội họ vô tình gặp trên đường. Đám người Triệu Cảnh thỉnh thoảng sẽ ra tay giúp đỡ nhưng không đòi chia thạch anh, trông có vẻ không ham không muốn cái gì.
Ngày hôm nay họ gặp một đội khó chơi vô cùng, đội trưởng đội đối phương là một Alpha sắp thành niên, tin tức tố nồng vô cùng. Vốn mọi người định nghỉ ngơi ở đây, đám người Lâm Nam sợ người bệnh bị thương nên cố ý dẫn đối thủ ra ngoài.
Đám người Triệu Cảnh nghỉ ngơi dưới tàng cây cách đó không xa. Thấy vậy, Triệu Cảnh bò lên chuẩn bị lấy cơ giáp thì bị Vidar đè vai lại, mắt của gã ta sáng lên đầy hưng phấn, “Đây là cơ hội tốt!”
Triệu Cảnh, “?”
“Ba ngày nữa là kết thúc kì thi, hai đội kia đều rất mạnh, e là thạch anh trong tay họ rất nhiều.” Vidar không kềm được mà lớn tiếng, khóe môi cũng không khống chế được mà nhếch cao, nói kế hoạch hoàn mỹ của mình, “Đợi hai đội đó tổn thất thì chúng ta ngồi đây hưởng lợi, không phải tốt hơn à?”
Tuy Triệu Cảnh biết kế hoạch của Vidar rất hèn nhưng trên chiến trường có câu ‘binh bất yếm trá’ [1], cậu ta không phải là loại người cổ hủ.
[1] Binh bất yếm trá: câu trong Tam Quốc này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈/ Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết: “战阵之间,不厌诈伪” (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy) nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.
Nhưng mà… đội Lâm Nam có kẹo bạc hà… Nếu bây giờ mình phản bội bọn họ, tình cảm của hai người nhất định sẽ mất hết.
Cậu ta đẩy tay của Vidar ra, khinh bỉ nhìn bọn họ nói, “Xin lỗi, việc thắng thua với tôi không quan trọng.” Nói xong thì lấy cơ giáp ra, tham gia cuộc chiến.
Vidar nhìn bóng lưng của Triệu Cảnh một cách khó tin, gã ta siết chặt bàn tay của mình, tên kia đúng kiểu thích làm gì thì làm, không thèm để ý tới người khác. Cậu ta chỉ là một tên nhóc năm đầu lại có thành tích tốt, năm sau còn có thể tham gia thi đấu nên mới có thể nói câu không quan trọng thắng thua như vậy. Còn gã đã là năm cuối, sắp phải tốt nghiệp rồi! Cuộc thi này rất quan trọng với gã ta!
Seus nằm ở bên nở nụ cười khẽ, Vidar đương nhiên cũng nghe được. Gã ta không thể làm được gì Triệu Cảnh nhưng tên thợ cơ giáp gà mờ này mà cũng dám cười nhạo gã ư? Gã hùng hổ đi đến, nắm cổ áo của hắn ta, xách hắn ra giữa không trung, “Mày có mặt mũi mà cười à? Nếu không phải tại mày yếu đến mức này thì chúng ta cần nhìn mặt con nhỏ Omega kia mà làm việc à?”
Seus nở nụ cười nghiêm túc, gương mặt vô hại sáng bừng lên, giống như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở, làm người ta muốn hái nó rồi đắm mình chết trong đó.
“Không phải Omega kia rất gai mắt à? Nếu cô ta không ở đây thì tốt rồi.” Giọng nói của Seus lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt của hắn ta chiếu thẳng vào đáy lòng Vidar.
Vidar sững sờ như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình, đúng là trước khi bắt đầu cuộc thi, Ngô Trân Trân có tới tìm gã, hi vọng gã có thể khiến An Phách Hòa ăn quả đắng. Nhưng gã không có cơ hội này, bây giờ nghe Seus nói vậy, gã bắt đầu suy nghĩ vài điều, “Làm cách nào để cô ta biến mất?”
Seus nghe gã nói vậy thì cười càng tươi hơn, gương mặt trắng bệch vì bị thương nay cũng hồng hào hơn do hưng phấn. Gã ta lấy một bình thủy tinh nhỏ trong túi cơ giáp ra.
Bình thủy tinh đựng một ít chất lỏng màu tím, nó tỏa ra một ánh sáng kì dị dưới ánh mặt trời, “Thuốc kích dục loại nặng, là vật hiếm đắt tiền trong chợ đêm, chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ khiến người ta động dục.” Khóe môi đẹp đẽ của Seus đóng mở, giọng nói giống như âm thanh từ trên trời, khiến người khác lạc lối trong đó, Vidar nhịn không được mà đưa tay xoa bình thủy tinh.
“Mùi vị của Omega kia rất ngọt nhỉ? Tôi biết cậu muốn nếm thử.” Seus không nói trắng ra nhưng Vidar hiểu ý của hắn, gã nở nụ cười bỉ ổi, đưa tay véo mông Seus, “Đúng là cậu bé đáng yêu, nếu như Lâm Nam không vừa ý mông của cậu, cậu có thể suy nghĩ đến tôi.”
Nói xong tiện tay ném Seus xuống đất, Seus rơi mạnh khiến nội tạng chấn động mạnh, nhưng cậu ta không để ý điều này, chỉ ôm túi cơ giáp cười lạnh, hắn ta vốn chuẩn bị cái này cho Lâm Nam, nhưng bây giờ phải dùng trước để giải quyết cục nợ trước mắt này.
Tuy người đối diện khó chơi vô cùng nhưng đấu một lúc, đám Lâm Nam vẫn chiếm thế mạnh. Đối phương hiển nhiên cũng không muốn sống chết tới cùng nên chỉ đành ném một ít thạc anh lại rồi bỏ chạy.
An Phách Hòa vẫn luôn được bảo vệ ở nơi kín đáo, một khi cơ giáp có vấn đề thì sẽ lui ra đó, sau đó chịu sự chỉnh sửa của cô. Mười ngày ở chung, mọi người đã quen với chuyện này.
Đoàn người đứng ở giữa cơ máy, lúc đang kiểm kê chiến lợi phẩm thì Vidar cầm rất nhiều nước đến, cười tít mắt, “Mọi người mệt không? Uống chút nước nghỉ ngơi đi.”
Triệu Cảnh cau mày, không biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì?
Tuy mọi người không quen với sự nhiệt tình này của Vidar nhưng thấy biểu hiện mấy hôm nay của Triệu Cảnh, họ không quá đề phòng, chỉ cho rằng Vidar muốn làm dịu mối quan hệ thôi.
An Phách Hòa càng không nghĩ nhiều, nhận nước trong tay Vidar, uống sạch trong một hơi. Vừa nãy cô bận sửa nhiều quá nên rất mệt.
Đột nhiên cô phát hiện ánh mắt Vidar nhìn mình hơi kì lạ, ánh mắt đó khiến người khác sởn tóc gáy, cô hơi giật mình, hỏi: “Sao vậy?”
“Ha ha ha,” Vidar chà chà tay, xun xoe nói, “Cơ giáp của tôi hơi có vấn đề, cậu có thể kiểm tra cho tôi được không?”
An Phách Hòa hơi khó chịu, cơ giáp anh ta không bị hỏng nhiều, mấy hôm nay cũng không chiến đấu thì có vấn đề gì chứ? Chẳng qua hai đội đang tạm thời kết nhóm nên cô phải cho chút mặt mũi. Bởi vậy cô ngẩng đầu nhìn Lâm Nam, thấy anh gật gù, lại thấy mình cũng không quá bận nên về nghỉ ngơi trước cũng tốt.
An Phách Hòa đi trước, Vidar đi theo sau, suôt quãng đường không nói gì. Seus nằm dưới gốc cây, khóe mắt liếc cô một chút, An Phách Hòa thấy có gì đó sai sai.
Cô đang định quay đầu lại hỏi cho ra nhẽ thì một bàn tay lớn đã bụm miệng cô từ đằng sau. Cô khó tin trợn to hai mắt thì thấy Seus cười tươi với cô, sau đó trời đất quay cuồng, cô bị Vidar vác trên vai.
Trong rừng rất ồn nhưng An Phách Hòa chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Vidar. Gã Alpha này dùng hết sức để bỏ chạy, Vidar không dám dùng cơ giáp, mục tiêu thật sự rất lớn. Gã không dám đi quá xa, gã biết năm giác quan của Lâm Nam mạnh không khác gì các Alpha thành niên.
Gió thổi mạnh như dao cắt khiến An Phách Hòa thấy đau mặt. Nhưng cô càng để ý sự thay đổi trong cơ thể của mình hơn, cơ thể cô rất nóng, cô không còn sức để giãy dụa, việc hít thở trở nên khó khăn, sau đó cô ngửi thấy mùi tin tức tố thơm ngọt vô cùng.
Vidar đang vác cô cũng bị mùi hương này hấp dẫn, gã bắt đầu giảm tốc độ, tìm nơi thích hợp.
Bên kia, đám Lâm Nam trở lại nghỉ ngơi nhưng không thấy bóng dáng của An Phách Hòa. Lâm Nam tinh tường hỏi Seus, “An Phách Hòa về chưa?”
Seus lắc đầu, ngây thơ nói, “Tôi vẫn ở đây nhưng không thấy.”
Ánh mắt Lâm Nam tối lại, không nói thêm gì thì trên cây vang lên một giọng nói thô lỗ, “Tôi thấy”
Seus, “??!”
Lâm Nam ngẩng đầu thì thấy Vương Lượng, cậu ta nằm ở trên cây, hai chân gác lên nhau, nhìn rất tự do. Vương Lượng nhảy xuống nhìn gương mặt sợ hãi của Seus, cười bất đắc dĩ, “Chỉ muốn ngủ yên thôi mà vẫn bị người khác đánh thức.”
Vừa nói, vừa chỉ tay vào rừng, “Bên kia, nhưng cậu phải đi nhanh lên. Chậm thêm nữa thì không ngửi thấy cái mùi buồn nôn của gã Vidar đó nữa đâu.”
Lâm Nam hờ hững lườm Seus một lát, vụt đi trong chớp mắt, mắt thường không thể theo kịp quỹ đạo chuyển động của anh, tốc độ đó còn nhanh hơn cả Alpha trưởng thành. Anh mở năm giác quan của mình đến mức tối đa, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi của Vidar.
Tốc độ rất nhanh, lá cây và bụi bay giống như lưỡi dao sắc lẽm, anh lạnh lùng chạy theo mùi vị đó đi vào rừng, không chút do dự lao về phía trước, như thể chỉ có một niềm tin, đuổi theo mùi này, đuổi theo nó, đuổi theo nó!
Cành cây chằng chịt trong rừng cắt vào da thịt anh, tạo thành những vết thương loang lổ.
Da vừa mới bị rách, máu chưa kịp chảy ra thì đã bị năng lực tự lành của anh chữa ngay lập tức.
Nhưng tốc độ tự lành không thể theo kịp tốc độ bị thương, bởi vậy đây là lần đầu tiên Lâm Nam lôi thôi như vậy trong cuộc đời, đồng phục tác chiến thì rách rưới không có hình thù nhất định, toàn thân như bị một lớp máu mỏng bao trùm.
Mùi hương trong không khí càng lúc càng đậm! Cả người anh đẫm máu, hai mắt đỏ ngầu, nhất định… nhất định phải giết chết tên Alpha đó!