Nếu là ở quá khứ, Hạ Vũ có thể sẽ
đến gặp Trịnh đồ tể để xin lỗi khi
gặp phải chuyện như này.
Tuy nhiên, bây giờ Hạ Vũ là cháu
trai của người giàu nhất Tây Nam,
liệu Hạ Vũ có cầu xin hắn không?
...
Văn phòng của trường đại học.
Cửa không khóa, Hạ Vũ trực tiếp
đẩy cửa đi vào phòng làm việc.Trịnh đồ tể lúc này đang xem phim
heo trong phòng làm việc, nghe
thấy tiếng động của cánh cửa bị
đẩy ra, liền nhanh chóng đóng giao
diện lại, sau đó quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Hạ Vũ, hắn lập tức nổi
giận lôi đình, dù sao, Hạ Vũ cũng đã
quấy rầy nhã hứng của hắn, còn
dọa hắn một phen.
"Hạ Vũ! Cậu không biết gõ cửa khi
vào văn phòng sao? Cậu có hiểu nội
quy không vậy, sáng nay còn dám
bỏ buổi học của tôi! Cậu có biết hậu
quả không?!", Trịnh đồ tể tím mặt
hét lên.
“Thầy Trịnh, tôi đến đây về chuyệncấm thi”, Hạ Vũ nói khi đi tới chỗ
Trịnh đồ tể.
"Ồ? Cậu muốn xin tôi đừng cấm thi
chứ gì? Rất đơn giản".
Trịnh đồ tể xoa ngón tay, ra hiệu
đòi tiền.
Hạ Vũ cười lạnh, anh đã đoán được
Trịnh đồ tể muốn đòi tiền.
Hạ Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên
cạnh, sau đó vắt chéo chân, nói:
"Xin lỗi, tôi không ở đây để cầu xin
thầy, tôi ở đây để cho thầy một cơ
hội. Nếu thầy thức thời thì xóa buổi
học sáng nay tôi vắng đi! Nếu
không…"“Nếu không thì sao?”, Trịnh đồ tể
cười hỏi.
Hạ Vũ híp mắt: "Nếu không, tôi hứa
là thầy sẽ phải trả một cái giá rất
đau đớn đấy!"
"Cái gì? Khiến tôi phải trả giá đắt à?
Chỉ dựa vào thằng kiết xác nhà cậu
á? Haha, đúng là trò hề!", Trịnh đồ
tể không nhịn được cười.
Trịnh đồ tể tuy rằng hung dữ nhưng
luôn biết lượng sức mình, hắn biết
Hạ Vũ là đứa có thể bắt nạt được.
Ngay sau đó, Trịnh đồ tể thu nụ
cười lại và vỗ bàn:"Oắt con, tôi cũng nói cho cậu biết.
Hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu.
Cậu phải xin lỗi tôi, sau đó xì ra
năm nghìn tệ. Nếu không, tôi không
những cấm thi cậu, mà còn khiến
cậu không lấy nổi bằng tốt nghiệp!"
Theo quan điểm của Trịnh đồ tể, Hạ
Vũ, một thằng kiết xác không tiền
không quyền, chỉ cần hắn đe dọa
một chút thì sẽ thỏa hiệp và cầu xin
lòng thương xót.
Sau khi Hạ Vũ nghe xong, sắc mặt
sa sầm xuống.
"Trịnh đồ tể, đồ cặn bã, thầy thật
sự không xứng làm thầy! Hơn nữa
thầy không trân trọng cơ hội mà tôi
đã cho thầy, thầy sẽ hối hận đấy!"Dứt lời, Hạ Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Trịnh đồ tể nghe thấy Hạ Vũ gọi
hắn bằng biệt danh, thì tức giận
đập tay xuống bàn.
"Đồ khốn kiếp, mày dám gọi tao là
Trịnh đồ tể! Mày dám nói chuyện
với tao như vậy! Tao hứa, mày nhất
định phải hối hận!"
Ở trường đại học, việc xúc phạm
giáo viên là điều rất thiếu khôn
ngoan.
Trịnh đồ tể đã hạ quyết tâm không
chỉ cấm thi Hạ Vũ vào cuối kỳ, mà
còn làm khó Hạ Vũ, để Hạ Vũ không
lấy được bằng tốt nghiệp, như vậyhắn mới bõ tức.
Ở một bên khác.
“Đúng là mặt người dạ thú, uổng
công làm thầy!”, Hạ Vũ không khỏi
lắc đầu khi ra khỏi văn phòng.
Trịnh đồ tể này thật sự khiến Hạ Vũ
cảm thấy rất buồn nôn.
Trên thực tế, Hạ Vũ chỉ cần đưa vài
ngàn tệ cho Trịnh đồ tể về vấn đề
vắng mặt thôi, nhưng Hạ Vũ sẽ
tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Những gì Hạ Vũ phải làm là khiến
Trịnh đồ tể phải trả giá đắt cho
những gì hắn đã gây ra.Hạ Vũ đến tận bên ngoài văn phòng
hiệu trưởng.
"Cốc cốc cốc".
"Mời vào!"
Sau khi vào, hiệu trưởng Chu, mặc
một bộ âu phục, lọt vào tầm mắt Hạ
Vũ.
Hiệu trưởng Chu ngẩng đầu liếc
nhìn Hạ Vũ, sau đó tiếp tục vừa đọc
báo vừa nói:
"Bạn học này, cậu có chuyện gì
vậy?"“Hiệu trưởng Chu, tôi muốn quyên
một ít tiền cho nhà trường”, Hạ Vũ
nhẹ giọng nói.
"Quyên tiền à? Cậu học sinh này,
chúng tôi ghi nhận lòng tốt của cậu,
nhưng trường chúng tôi không thiếu
mấy chục hay mấy trăm tệ. Cậu nên
giữ lại mà dùng đi", hiệu trưởng
Chu đáp lại trong khi đọc báo.
Hạ Vũ cười: "Hiệu trưởng Chu, số
tôi muốn quyên không phải mấy
chục, mấy trăm, mà là... mười
triệu!"
"Cái gì?! Mười triệu!"Hiệu trưởng nhanh chóng đặt tờ
báo xuống, kinh ngạc nhìn Hạ Vũ.
"Bạn học này, cậu đang đùa tôi
sao? Cậu muốn quyên mười triệu?"
Nhìn quần áo của Hạ Vũ, không có
vẻ gì giống một người có thể bỏ ra
mười triệu cả.
“Thầy báo cho tôi số tài khoản của
trường, sau khi tôi chuyển khoản,
thầy sẽ biết có phải thật hay
không”, Hạ Vũ nói.
Hiệu trưởng suy nghĩ một hồi, cuối
cùng báo số tài khoản cho Hạ Vũ.“Chuyển khoản xong rồi, hiệu
trưởng kiểm tra đi”, Hạ Vũ nhanh
chóng dung điện thoại di động
chuyển khoản.
“Tiểu Lý, cậu gọi cho bên tài chính,
xem đã nhận được mười triệu
chuyển khoản chưa”, hiệu trưởng
nói với thư ký cách đó không xa.
Thư ký gật đầu, sau đó nhanh
chóng gọi điện thoại xác nhận.
"Hiệu trưởng, xác minh xong! Bên
tài chính cho biết... vừa bất ngờ
nhận được mười triệu chuyển khoản
bí ẩn!", thư ký vội nói."Hít!"
Hiệu trưởng đột nhiên hít một hơi,
ông ta không ngờ đây là sự thật!
Khoản quyên góp mười triệu nhân
dân tệ, đây chắc chắn là khoản
quyên góp nhiều nhất kể từ khi đại
học Thanh Dương mở cửa đến nay!
"Tiểu Lý, mau pha trà cho bạn học
này! Pha Phổ Nhĩ mà tôi cất kĩ bao
lâu nay ấy!"
Hiệu trưởng nói xong, liền nhanh
chóng đứng dậy đi tới trước mặt Hạ
Vũ tươi cười, nhiệt tình nói:"Bạn học này, mau ngồi đi, không
biết cậu là cậu chủ của nhà nào
nhỉ?"
Hiệu trưởng biết rất rõ có thể tùy ý
quyên góp mười triệu, thì gia thế
phải vô cùng giàu có, gia đình phải
có rất nhiều tiền mới vung tay như
vậy, loại con cháu của các gia đình
kiểu này hiệu trưởng cũng phải coi
như thần.
"Tôi tên là Hạ Vũ".
Hạ Vũ xoay người ngồi xuống, sau
đó vắt chéo chân, nói:
"Hiệu trưởng, tôi không quyên tặng
mười triệu này một cách bừa bãi.
Tôi có hai yêu cầu"."Cậu nói! Cậu nói đi!", hiệu trưởng
gật đầu.
Hiệu trưởng đã đoán ra trước được,
chắc chắn cậu ấm này sẽ không
quyên tiền mà không được lợi ích
gì. Luôn luôn đi kèm mục đích chứ
nhỉ?
Hạ Vũ nhấp một ngụm trà từ thư
ký, sau đó nhẹ giọng nói:
"Đầu tiên, đuổi việc giáo viên Trịnh
Đại Vĩ (Trịnh đồ tể) của trường, thứ
hai, không cấm thi tất cả các môn
học của tôi, ngay cả khi tôi nghỉ học
tùy ý".
“Không vấn đề!”, hiệu trưởng đồngý mà không cần suy nghĩ thêm.
Đuổi việc một giáo viên, đây là
chuyện dễ như trở bàn tay, dù sao
giáo viên cũng không thiếu, mười
triệu chắc chắn quan trọng hơn!
“Được, vậy tôi không làm phiền
hiệu trưởng nữa. Tôi hy vọng hiệu
trưởng sẽ thực hiện việc đuổi việc
càng sớm càng tốt”, Hạ Vũ đứng
lên.
Chuyến đi của Hạ Vũ mục đích là
khiến Trịnh đồ tể bị đuổi việc, bây
giờ mục tiêu đã đạt được.
"Tôi tiễn cậu Hạ".Hiệu trưởng đi theo sau Hạ Vũ, tiễn
Hạ Vũ tận cửa.
Sau khi Hạ Vũ rời đi.
“Tiểu Lý, mau đi kiểm tra hồ sơ của
cậu ta xem cậu ta là cậu ấm nhà
nào!”, hiệu trưởng nói với thư ký.
Chỉ cần dựa vào việc vung tay một
phát mười triệu của Hạ Vũ, hiệu
trưởng chắc chắn, Hạ Vũ có gia
cảnh rất khủng!
“Vâng, tôi làm ngay đây!”, thư ký
nhanh chóng đáp lại.
...
Hai giờ chiều, trong lớp học."Hạ Vũ, cậu vừa đến văn phòng tìm
Trịnh đồ tể à? Hắn đồng ý tha cho
cậu rồi à?", cậu mập ngồi cùng bàn
hỏi.
“Hắn không đồng ý bởi vì tôi cũng
không xin lỗi hắn, người phải xin lỗi
là hắn”, Hạ Vũ nhẹ giọng nói.
"Cái gì? Hạ Vũ, cậu không bị ấm
đầu đấy chứ?", cậu mập khó hiểu
hỏi.
"Yên tâm, tôi rất ổn. Về phần Trịnh
đồ tể, hắn xúc phạm Hạ Vũ tôi thì
chỉ có nước bị đuổi việc mà thôi",
khóe miệng Hạ Vũ hiện lên một nụ
cười."Hạ Vũ, cậu còn nói cậu không ấm
đầu à, nói linh tinh cái gì đấy! Cậu
mau đi xin lỗi Trịnh đồ tể đi, bằng
không hắn sẽ làm khó cậu vào cuối
kì đấy, thế thì sẽ phiền phức lắm",
cậu mập vội vàng nói.
Trong mắt cậu mập, những học sinh
nghèo như bọn họ không được làm
mất lòng thầy.
Cuộc nói chuyện giữa Hạ Vũ và cậu
mập đã lọt vào tai của cậu bạn
Trương Hổ ngồi phía sau.
Trương Hổ này học cùng lớp với Hạ
Vũ, bố hắn kinh doanh vật liệu xây
dựng, nhà khá có điều kiện, hơn
nữa còn quen biết rộng.Dựa vào những điều này, Trương
Hổ thường là loại người kiêu ngạo
và độc đoán trong lớp, không ai
dám đắc tội với hắn cả.
"Hạ Vũ, cậu vừa nói Trịnh đồ tể xúc
phạm cậu thì chỉ có nước bị đuổi
việc à? Haha, cậu có khiếu hài hước
đấy, làm tôi cười ỉa mất!", Trương
Hổ cười nói.
Ngay sau đó, Trương Hổ đứng lên,
lớn tiếng nói:
"Các bạn, Hạ Vũ vừa mới nói Trịnh
đồ tể đắc tội với cậu ta, cho nên
Trịnh đồ tể sẽ bị đuổi việc, có mắc
cười không mấy đứa?"
Giọng của Trương Hổ rất lớn, cácbạn học trong lớp đều có thể nghe
rõ những lời này.
Sau khi nghe xong, các bạn học
nhao nhao nhìn Trương Hổ và Hạ
Vũ.
"Đúng vậy, vừa rồi tôi đã nói như
vậy đấy! Có vấn đề gì không? Trịnh
đồ tể đã đắc tội với tôi nên sẽ bị
đuổi việc, Chúa cũng chả cứu nổi
hắn đâu!", Hạ Vũ lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Chúa cũng không cứu nổi
hắn à?"
"Haha!"
Bao gồm cả Trương Hổ, cả lớp phá
lên cười."Mẹ kiếp, Hạ Vũ ngày thường trông
khá thật thà, sao bây giờ lại chém
gió phần phật thế này?"
"Đúng đấy, cậu ta cho rằng cậu ta
là cậu ấm nhà giàu chắc, loại kiết
xác như cậu ta dựa vào cái gì mà
đuổi việc được Trịnh đồ tể chứ?"
...
Các bạn cùng lớp cơ bản đều biết
gia đình của Hạ Vũ rất nghèo, ai mà
tin Hạ Vũ có khả năng đuổi việc
Trịnh đồ tể cơ chứ?
Thậm chí cả cậu mập cũng chọc Hạ
Vũ, nói nhỏ: "Hạ Vũ, cậu chém gióvới tôi thôi là được rồi, chém với cả
lớp làm gì? Mất mặt lắm".
“Mập, tôi không chém gió”, Hạ Vũ
vẻ mặt nghiêm túc.
“Xem ra hôm nay cậu ấm đầu thật
rồi”, cậu mập cạn lời, chả biết phải
nói gì nữa.
Hạ Vũ không ngạc nhiên trước phản
ứng của cậu mập, dù sao cậu mập
cũng biết rất rõ hoàn cảnh gia đình
anh.
"Đinh linh linh!"
Chuông vào lớp vang lên.Buổi chiều tiết một vẫn là tiết của
Trịnh đồ tể.
Trịnh đồ tể chậm rãi bước vào lớp.
"Thầy Trịnh!"
Trương Hổ đột nhiên đứng lên nói:
"Thầy Trịnh, Hạ Vũ vừa to mồm
trong lớp, nói rằng thầy đã đắc tội
với cậu ta nên sẽ bị đuổi việc".
Trương Hổ nói xong liền cười,
khoanh tay lại, chuẩn bị xem kịch
hay.Sau khi Trịnh đồ tể nghe xong, sắc
mặt đột nhiên trở nên u ám, buổi
trưa Hạ Vũ thách thức hắn trong
phòng làm việc vốn đã khiến hắn
rất khó chịu, nay lại càng khiến hắn
tức giận!
"Bành!"
Trịnh đồ tể đập mạnh cuốn sách
giáo khoa xuống bàn, sau đó
nghiêm khắc hét vào mặt Hạ Vũ:
"Hạ Vũ! Cậu không muốn sống nữa
đúng không! Cậu còn dám công
khai phỉ báng giáo viên, tôi nhất
định sẽ báo nhà trường phạt cậu!""Ôi! Hạ Vũ, thằng nhóc nhà cậu sắp
toang rồi!"
Trương Hổ cùng đám bạn bè chó
má của hắn huýt sáo ngồi hóng
drama.
Các bạn trong lớp cũng thầm lắc
đầu, một sinh viên đại học nghèo
làm mất lòng giáo viên là điều rất
không khôn ngoan.
"Hạ Vũ! Cậu... cậu mau đứng dậy
phủ nhận đi! Nói là cậu không nói
thế, rồi xin lỗi, không là toang đấy",
cậu mập dùng cùi chỏ chọc vội vào
Hạ Vũ.Hạ Vũ quả nhiên đứng lên.
Sau đó, dưới cái nhìn của mọi
người, anh cười nói:
"Trịnh đồ tể, Trương Hổ nói đúng,
tôi đã nói như vậy về thầy đấy!"
Bùm!
Ngay khi Hạ Vũ nói lời này, toàn bộ
lớp học đều loạn cào cào lên.
"Cậu ta thừa nhận kìa? Cậu ta thậm
chí... thậm chí còn gọi Trịnh đồ tể
bằng biệt danh?!"
"Trời ơi, cậu ta chán sống rồi đâymà! Cậu ta còn muốn học nữa
không? Cậu ta còn muốn tốt nghiệp
nữa không đấy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!