"Cô gái ngày hôm qua đến à? Chủ
tịch, anh lại chuẩn bị giúp cô bé đó
hả, có phải anh thích cô bé đó rồikhông?", Lưu Ba cười nói.
Chuyện hôm qua Lưu Ba vẫn nhớ
như in, giờ Hạ Vũ lại định giúp cô
bé đó, thảo nào Lưu Ba nghĩ sâu xa.
"Ơ, tôi chỉ thấy cô ấy đáng thương,
cần tôi giúp đỡ mà thôi.", Hạ Vũ
lúng túng nói.
"Hì hì, anh không cần giải thích đâu
chủ tịch, tôi là người từng trải, tôi
biết mà.", Lưu Ba cười nói.
Nghe Lưu Ba nói thế, trong lòng Hạ
Vũ tự hỏi, chả nhẽ mình thích
Vương Tuệ thật à?
Anh chỉ biết rõ bản thân muốn cho
Vương Tuệ một cuộc sống tốt nhất,không để cô phải chịu khổ.
Lưu Ba nói tiếp.
"Chủ tịch, sao anh phải giấu diếm
cô ấy thân phận của mình chứ? Phí
tài trợ của ngày hôm qua rõ ràng là
anh giúp cô ấy, anh lại không cho
cô ấy biết. Lần này anh lại để tôi đi
giúp đỡ cô ấy, cứ thế cô ấy không
biết là anh giúp cô ấy, không biết
anh tốt với cô ấy thế nào đâu".
Lưu Ba cảm thấy anh cứ nên phô
thân phận của mình ra, sau đó
đường đường chính chính giúp đỡ
Vương Tuệ, cô ấy mới biết Hạ Vũ
đối xử với cô rất tốt.
"Được rồi, chú không phải nhọclòng, cứ làm theo những gì tôi nói là
được.", Lưu Vũ lườm Lưu Ba.
"Vâng! Chủ tịch Hạ cứ yên tâm, tôi
sẽ lo liệu đâu vào đấy ngay.", Lưu
Ba gật gù nói.
"À, Lưu Ba, vừa nãy chú nói có
chuyện quan trọng muốn báo với
tôi, là chuyện gì thế?", Hạ Vũ hỏi.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Lưu Ba
nghiêm túc hẳn lên.
"Chủ tịch Hạ, công trường ở khu đô
thị Hoa Cảnh Viên xảy ra chuyện
rồi.", vẻ mặt Lưu Ba nghiêm túc.
"Xảy ra chuyện gì?"Hạ Vũ giật mình, lập tức hỏi.
"Chú mau nói đi, xảy ra chuyện gì
rồi?"
Hạ Vũ thấy vẻ mặt Lưu Ba nghiêm
túc như thế, chắc chắn không phải
chuyện nhỏ.
"Có người nhúng tay vào giàn giáo
ở công trường khiến hơn mười công
nhân ngã chết ngay tại chỗ.", vẻ
mặt Lưu Ba nghiêm túc nói.
"Gì cơ? Hơn mười công nhân ngã
chết!", hai mắt Hạ Vũ trợn to.
Hơn mười mạng người không phải
chuyện nhỏ.Mà hậu quả của tai nạn này là
mạng sống của hơn mười người
đang sống sờ sờ.
"Lưu Ba, chú vừa nói có người động
đến giàn giáo, rốt cuộc là có chuyện
gì? Là ai đã làm?", Hạ Vũ vội vàng
truy hỏi.
"Chủ tịch, tôi vừa mới đến công
trường xem xét, giàn giáo đúng là
bị người khác động đến. Nếu tôi
đoán không nhầm thì là chủ mưu là
tập đoàn Kim Cường.", Lưu Ba nói.
"Tập đoàn Kim Cường!"
Hạ Vũ đột nhiên nheo mắt, trongmắt lóe ra sự lạnh lẽo tột cùng.
Hạ Vũ là người ở thành phố Thanh
Dương, anh đương nhiên biết tập
đoàn Kim Cường này.
Gốc gác của tập đoàn Kim Cường
vốn ở Thanh Dương.
Ngành nghề sản xuất của bọn họ
trải rộng trong nhiều lĩnh vực,
nhưng ngành chính cũng là ngành
kiếm tiền nhiều nhất của bọn họ là
bất động sản.
Người Thanh Dương có ai mà không
biết đến tập đoàn Kim Cường chứ.Nói đến tập đoàn Kim Cường không
thể không nói đến chủ tịch của bọn
họ, đây đúng là một nhân vật
truyền kỳ.
Hướng Kim Cường nổi tiếng trong
những năm chín mươi, thời ấy ông
ta nổi tiếng độc ác, xông xáo khắp
thành phố Thanh Dương, cuối cùng
trở thành đại ca trong thế giới ngầm
của thành phố Thanh Dương.
Đến thế kỉ hai mốt, Hướng Kim
Cường bắt đầu chuyển hướng sang
kinh doanh.
Mười năm trước bất động sản là
ngành nóng bỏng tay, Hướng KimCường cũng bước chân vào ngành
này. Với danh tiếng là đại ca trong
thế giới ngầm của thành phố Thanh
Dương và cách thức độc ác của bản
thân, ông ta nhanh chóng tạo dựng