Vương Tuệ không dám mong đợiquá nhiều.
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, tôi
đi nấu cơm”, Vương Tuệ mỉm cười
để làm bầu không khí trở nên bớt
gượng gạo hơn.
Ngay sau đó, Vương Tuệ liền vội
vàng đi nấu cơm.
Hạ Vũ ngồi trong phòng khách nhỏ,
suy nghĩ trầm tư.
Hạ Vũ có thể nói thẳng ra thân
phận của mình, sau đó đưa cho
Vương Tuệ một khoản tiền lớn để
giúp Vương Tuệ giải quyết vấn đề
kinh tế.
Tuy nhiên, lần trước Hạ Vũ đưa tiềncho Vương Tuệ, Vương Tuệ đã trả
lại đầy đủ cho Hạ Vũ, vì vậy Hạ Vũ
lo lắng nếu đưa tiền trực tiếp cho
cô, cô sẽ từ chối.
"Phải đổi cách khác thôi".
Hạ Vũ lẩm bẩm nói, đồng thời trong
lòng nảy ra ý nghĩ.
Rất nhanh, Vương Tuệ đã nấu xong
đồ ăn.
Ba món mặn và một món canh, là
cách nấu thông thường trong gia
đình, nhưng chúng đã đủ ngon đối
với Vương Tuệ rồi. Nếu không phải
vì chiêu đãi Hạ Vũ, cô sẽ không nấu
nhiều món như vậy, quá lãng phí.Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn,
Vương Tuệ lấy một phần đồ ăn đem
lên phòng cho mẹ cô.
Trên bàn.
“Hạ Vũ, nếm thử xem”, Vương Tuệ
nở nụ cười vui vẻ.
"Được!"
Hạ Vũ không đợi được mà cầm đũa
lên.
"Ngon!"
Sau khi cắn một miếng, Hạ Vũ tỏ ravô cùng ngạc nhiên.
Nhìn thấy biểu hiện khoa trương
của Hạ Vũ, Vương Tuệ không khỏi
che miệng, thầm cười:
"Hạ Vũ, đừng làm quá như vậy
được không? Các món ăn tôi nấu
không ngon đến vậy đâu".
“Thật sự rất ngon, khen tự tận đáy
lòng đấy, tay nghề cậu rất tuyệt!”,
Hạ Vũ cười.
Hạ Vũ có sao nói vậy, tuy rằng đều
là những món ăn thường ngày,
nhưng Hạ Vũ phát hiện Vương Tuệ
nấu rất ngon.“Cậu giỏi giang như này, sau này ai
lấy được cậu thì quả là may mắn
đấy”, Hạ Vũ cười nói.
"Đừng có trêu tôi nữa. Với điều kiện
của gia đình tôi như này, còn có mẹ
già đau ốm, có đồ ngu mới lấy tôi",
Vương Tuệ bĩu môi.
“Chưa chắc đâu, nhỡ đâu có đồ ngu
đó thì sao”, Hạ Vũ cười nói.
“Được rồi, được rồi, nếu cậu thực
sự cho rằng món ăn của tôi ngon
như thế, nếu thích cậu có thể đến
ăn thường xuyên”, Vương Tuệ mỉm
cười."Vương Tuệ, chúng ta chỉ là bạn
học thôi. Tôi thường xuyên tới ăn
chực sẽ không hay lắm, hơn nữa
nếu thường xuyên đến nhà cậu, cậu
không sợ người khác hiểu lầm
chúng ta là một đôi sao?", Hạ Vũ
cười.
Khi Vương Tuệ nghe Hạ Vũ nói câu
này, trên khuôn mặt xinh đẹp của
cô chợt hiện lên một nét ửng hồng.
Ngay sau đó, Vương Tuệ ngẩng
đầu, nghiêm túc nói:
"Dù sao, tôi cũng đã quen với việc
nghe họ nói xấu rồi, không sao cả,
hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta khôngchỉ là bạn cùng lớp, mà còn là bạn
bè, đúng không?"
“Đương nhiên!”, Hạ Vũ cười gật
đầu.
Sau khi cơm nước xong.
“Vương Tuệ, còn sớm, chúng ta ra
ngoài chơi đi”, Hạ Vũ đề nghị.
Hạ Vũ đã có sẵn kế hoạch trong
đầu.
"Ra ngoài chơi? Đi đâu?", Vương
Tuệ tò mò hỏi.
“Quán bar”, Hạ Vũ phun ra hai chữ.
"Quán bar? Cái này... Hạ Vũ, tôikhông thích tới mấy nơi đó", Vương
Tuệ lắc đầu.
Mà Vương Tuệ cũng khó hiểu, tại
sao Hạ Vũ lại đột ngột đề nghị đến
quán bar chơi.
"Vương Tuệ đừng lo, chỉ là đi cho
vui thôi. Tôi không có ý nghĩ gì xấu
đâu. Hôm nay tôi giúp cậu kéo tài
trợ. Đi với tôi một chuyến cũng
không phải là yêu cầu gì quá đáng
đâu nhỉ”.
"Được thôi".
Sau khi Vương Tuệ suy nghĩ một
lúc, cuối cùng cô đã đồng ý.
Trong mắt Vương Tuệ, Hạ Vũ khôngphải người xấu, cho nên cô lựa
chọn tin tưởng Hạ Vũ.
Sau khi Vương Tuệ chào mẹ, cả hai
vội vã ra ngoài.
...
Sau nửa giờ.
Ở lối vào của bar Tình Duyên.
"Hạ Vũ, chúng ta... chúng ta tới đây
à?"
Nhìn bảng hiệu đèn neon trong
quán, Vương Tuệ rất kinh ngạc.
Bởi vì Linh Linh, con gái hàng xóm
của Vương Tuệ, là quản lý của quánbar này.
“Ừ, là chỗ này”, Hạ Vũ cười gật đầu.
“Hạ Vũ, cậu đưa tôi tới đây không
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!