Vương Tuệ ngoan ngoãn gật đầu,
nhưng cô vẫn còn lo lắng, cô sợ
nhân viên bảo vệ sẽ quay lại nói với
bọn họ là giám đốc không gặp và
bảo họ về đi.
Vài phút sau, bảo vệ quay lại.
"Hai vị, tổng giám đốc đã đồng ý
gặp. Tôi sẽ dẫn hai người đi gặp
tổng giám đốc, đi theo tôi", nhân
viên bảo vệ nói.
"Tổng giám đốc?! Thật sao?"
Sau khi nghe tin, Vương Tuệ vừangạc nhiên vừa vui mừng.
Vương Tuệ nghĩ rằng sẽ là một
phép màu nếu giám đốc của tập
đoàn Hoa Đỉnh đồng ý gặp họ, kết
quả là tổng giám đốc của công ty
đã đồng ý gặp họ thật? Điều này
làm cho cô cảm thấy một chút kỳ lạ.
"Đương nhiên là thật rồi. Đi thôi",
Hạ Vũ cười nói.
Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, hai
người nhanh chóng đến phòng tổng
giám đốc.
Ngồi trong phòng tổng giám đốc
đương nhiên là Lưu Ba.
Lưu Ba và Hạ Vũ liếc nhau, cả haiđều ngầm giả vờ như không quen
biết nhau.
"Tổng giám đốc, chào… chào ông".
Vương Tuệ tỏ ra lo lắng và thận
trọng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng
mình sẽ được gặp tổng giám đốc
chi nhánh Thanh Dương của tập
đoàn Hoa Đỉnh.
Trong mắt cô, đây chắc chắn là một
người rất, rất lợi hại!
“Hai vị, mời ngồi", Lưu Ba cười vẫy
vẫy tay.
"Vương Tuệ, ngồi đi".Hạ Vũ tự nhiên không hề căng
thẳng, trực tiếp kéo Vương Tuệ ngồi
xuống.
Sau khi ngồi xuống.
"Tôi đã nghe bảo vệ báo cáo. Tài
trợ cho hoạt động trường của hai
người cũng là một chuyện tốt.
200.000 đối với công ty của chúng
tôi không phải là nhiều, vì vậy tôi
quyết định tài trợ!", Lưu Ba nói
thẳng.
Khi Vương Tuệ nghe những lời này,
cô choáng váng.
Cô còn chưa kịp mở miệng nóichuyện này với tổng giám đốc.
Đồng…. đồng ý rồi?
Dễ thế á?
Không phải khó như lên trời sao?
“Hạ Vũ, tôi... tôi không nằm mơ đấy
chứ", Vương Tuệ ngây người nói.
“Cậu không mơ đâu, chúng ta đã có
tài trợ rồi", Hạ Vũ cười nói.
...
Mười phút sau, Hạ Vũ và Vương Tuệ
cùng nhau bước ra khỏi cổng tậpđoàn Hoa Đỉnh.
Trên tay họ có thêm một chiếc vali,
trong đó có 200.000 đồng tiền mặt.
Ngoài ra, cũng có một thỏa thuận
về việc tài trợ của Tập đoàn Hoa
Đỉnh cho Thế vận hội mùa đông Đại
học Thanh Dương, với con dấu
chính thức màu đỏ của tập đoàn
Hoa Đỉnh trên đó.
"Thật tuyệt! Hạ Vũ, thật tuyệt!
Chúng ta thực sự nhận được tài trợ
rồi này còn là của tập đoàn Hoa
Đỉnh nữa!"
Sau khi bước ra khỏi cổng, VươngTuệ vô cùng cao hứng đã nhảy
dựng lên ôm lấy Hạ Vũ.
Mùi hương nhàn nhạt trên người
Vương Tuệ đột nhiên xộc vào trong
não bộ của Hạ Vũ.
"Ây ……"
Cái ôm đột ngột này khiến Hạ Vũ có
chút ngượng ngùng, nói thật ra, Hạ
Vũ rất ít khi tiếp xúc cơ thể với con
gái, huống chi là một cô gái xinh
đẹp như Vương Tuệ.
Hạ Vũ bị Vương Tuệ ôm, có lẽ vì
căng thẳng nên cả người anh cứng
lại.Thật ra anh vẫn là xử nam, anh và
người yêu cũ tuy yêu nhau hai năm
nhưng đến hôn còn chưa từng hôn,
nói gì là những thứ khác.
Lúc này, Vương Tuệ cũng hoàn hồn.
"Ôi!"
Vương Tuệ kêu lên một tiếng, sau
đó vội vàng buông Hạ Vũ ra, mặt
của cô bỗng chốc đỏ bừng như tôm
luộc.
"Cái kia... tôi..., vừa nãy tôi vui quá
nên mới....mới...."
Vẻ mặt Vương Tuệ đỏ bừng muốn
giải thích, nhưng cô lắp ba lắp bắp,
không nói rõ được."À, vui quá thôi, tôi hiểu mà.", Hạ
Vũ cười gượng gạo.
"Ừ, tôi không nghĩ xin tài trợ của
tập đoàn Hoa Đỉnh dễ dàng đến
thế, bây giờ vẫn cảm thấy lâng lâng
như đang nằm mơ vậy.", Vương
Tuệ cười đến hút hồn.
Không hiểu sao, Hạ Vũ thấy Vương
Tuệ vui như thế, trong lòng cũng
vui theo.
"Tôi nói rồi mà, chuyện này không
khó như trong tưởng tượng đâu.",
Hạ Vũ cười nói.
Đương nhiên không khó rồi, vì mọi
chuyện đã có Hạ Vũ lo lót hết rồi.Nếu Hạ Vũ vẫn là cậu nhóc nghèo
khó như trước thì chỉ sợ đến cổng
công ty còn không bước vào nổi.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Tuệ đột nhiên
trở nên nghiêm túc, nhìn Hạ Vũ hỏi.
"Hạ Vũ, tôi vẫn luôn cảm thấy mọi
chuyện quá mức thuận lợi, chuyện
này... không phải có liên quan đến
cậu đấy chứ?"
Vương Tuệ làm cán sự của ban
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!