Đối với Trịnh Hải mà nói, đột nhiên
có hai thằng xuất hiện và phá vỡ
việc tốt của anh ta, đương nhiên làanh ta sẽ khó chịu rồi.
“Không phải chỉ là trưởng ban hội
học sinh thôi sao? Tưởng mình to
lắm đấy à?”, Hạ Vũ chế nhạo.
Trịnh Hải này, lấy tư cách hội
trưởng hội học sinh ra hù dọa
những tưởng sẽ hù được Hạ Vũ
đấy? Mơ đi.
Lúc này, cậu mập cũng tự hào nói:
"Trịnh Hải, anh có biết Hạ Vũ bạn
thân của tôi là ai không? Nói ra sợ
anh sợ chết khiếp ấy!"
“Sợ chết khiếp á? Haha!”, Trịnh Hảikhông khỏi chế nhạo.
Trịnh Hải chỉ cần nhìn cách ăn mặc
của Hạ Vũ và cậu mập, từ vẻ bề
ngoài cũng đủ đoán ra gia đình Hạ
Vũ và cậu mập chả có gì ghê gớm,
chắc chắn chỉ là hai thằng kiết xác.
"Tao cảnh cáo hai chúng mày, cút
ngay cho tao, nếu làm tao tức lên,
tao đảm bảo chúng mày ở trường
không yên với tao đâu!"
Trịnh Hải chỉ vào hai người Hạ Vũ,
trong lời nói tràn đầy uy hiếp.
“Haha, một cán sự quèn của hội
sinh viên lại có quyền lực như thế
cơ á? Thật sự là nực cười", Hạ Vũlắc đầu chế nhạo.
Hạ Vũ hiểu tại sao những cán sự hội
sinh viên này lại dám làm mưa làm
gió như vậy? Bởi vì họ có quan hệ.
Quyền lực cũng làm họ thêm bành
trướng, rồi từ đó càng làm họ
huyênh hoang hơn.
"Đúng vậy, tao quyền lực như vậy
đấy. Tao bóp chết chúng mày dễ
như bóp kiến! Hai thằng mày chờ
đi, chúng mày xong đời rồi!", Trịnh
Hải ngạo nghễ nói.
Khi nhìn thấy thế, Vương Tuệ nhanh
chóng nói:
"Trịnh Hải, chuyện này không liên
quan gì đến bọn họ! Không phảianh yêu cầu tôi kéo tài trợ 200.000
tệ sao? Được! Tôi đồng ý!"
Trong mắt Vương Tuệ, học sinh như
Hạ Vũ không thể chống lại một cán
sự hội học sinh như Trịnh Hải, vì
vậy cô không muốn làm liên lụy đến
Hạ Vũ, thế là cô nhanh chóng đồng
ý với Trịnh Hải.
"Vương Tuệ, vì thằng này mà cô
dám đồng ý làm nhiệm vụ như vậy
à? Được rồi, để tôi xem cô hoàn
thành nó như thế nào! Nếu không
làm được, cô biết cái giá phải trả rồi
đấy!", vẻ mặt của Trịnh Hải xám xịt.
Trịnh Hải biết việc kéo được
200.000 tài trợ khó khăn như thế
nào, một nữ sinh bình thường muốnkéo được nhiều tài trợ như vậy. Chỉ
có một cách, đó là bán thân, hơn
nữa còn phải rất đẹp.
Nếu không, không có quan hệ,
không có dẫn lối, muốn kéo được
200.000 nhân dân tệ phí tài trợ
đúng là nằm mơ!
Vương Tuệ cũng biết rằng gần như
không thể kiếm khoản phí tài trợ
200.000. Nhưng cô đã đồng ý, thì
không thể quay đầu lại được nữa.
“Không sao, Vương Tuệ, không phải
chỉ là 200.000 đồng phí tài trợ thôi
sao? Tôi giúp cậu giải quyết", Hạ Vũ
bạo dạn nói.
"Cái gì? Mày á? Ha ha, không biếtmày đang chém gió hay không biết
lượng sức mình nữa. Nếu mày có
thể kéo được 200.000 tài trợ, tao ăn
cứt cho mày coi luôn!", Trịnh Hải
khinh thường chế nhạo. .
Nhìn vào quần áo của Hạ Vũ, Trịnh
Hải nhận định Hạ Vũ chỉ là một
thằng kiết xác, anh ta không cho
rằng một thằng kiết xác có thể đi
kéo 200.000 tiền tài trợ.
"Anh không tin tôi có thể kéo được
200.000 phí tài trợ sao? Vậy anh
dám cá cược với tôi không", Hạ Vũ
nở nụ cười bỡn cợt.
“Cá cái gì?”, Trịnh Hải hỏi.
"Không phải anh vừa nói, nếu tôi cóthể lấy được 200.000 phí bảo trợ
cho Vương Tuệ, anh sẽ ăn cứt sao?
Được lắm, nếu tôi lấy được, anh sẽ
livestream ăn cứt trên page của
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!