"Hai người nghe rõ cho tôi đây. Có
làm cách nào cũng phải trả tiền,
không là tôi gọi cảnh sát đấy!",
quản lý vẻ mặt nghiêm túc.Sự náo loạn ở chỗ Hạ Vũ đã thu hút
sự quan tâm của rất nhiều thực
khách có mặt trong nhà hàng.
“Đậu, thời buổi này mà còn có
người đi ăn cơm chùa, thậm chí còn
đến nhà hàng Thịnh Diên để ăn.
Đúng là tự mua rắc rối vào người
mà?
"Đúng đấy, nếu không có tiền thì
đừng đến những nơi như này chứ".
...
Nhiều thực khách có mặt bàn tán
xôn xao.“Hạ Vũ, chuyện này… phải làm sao
đây!”, cậu mập cũng cứng họng.
Hạ Vũ mặc dù có chút bực mình,
nhưng quả thật việc thanh toán tiền
ăn là chuyện đương nhiên, nguyên
nhân chính khiến ví của anh bị trộm
là do anh bất cẩn thôi.
Hạ Vũ suy nghĩ một chút, sau đó
quay đầu nói với những thực khách
có mặt tại nhà hàng:
"Ai sẵn sàng cho tôi vay bốn nghìn
tệ để thanh toán hóa đơn, ngày mai
tôi sẽ trả lại gấp mười lần. Tôi có
thể viết giấy nợ, có dấu vân tay
đàng hoàng!""Mười lần? Là 40.000!"
Nghe xong con số này, nhiều người
trong nhà hàng có chút động tâm,
có thể kiếm được 40.000 dễ như
thế, ngon thế chứ, còn ghê hơn cả
cho vay nặng lãi.
"Nhìn quần áo của cậu ta kìa, cậu ta
giống một người có thể bỏ ra
40.000 tệ sao? Tôi nghĩ thằng này
chỉ muốn lừa tiền thôi"
"Đúng vậy! Nhìn cậu ta, tuyệt đối
không thể bỏ ra 40.000 tệ được,
mọi người, đừng bị thằng này lừa"....
Tuy Hạ Vũ đưa ra một cái giá rất
hời, nhưng không ai muốn cho
người lạ mượn tiền cả, hơn nữa còn
ăn mặc luộm thuộm như vậy!
"Cậu kia, đừng giở trò nữa, tôi nghĩ
cậu chỉ muốn lừa tiền thôi, không ai
tin cậu đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát đến
xử lý!"
Người quản lý vừa chạm vào điện
thoại vừa nói.
"Đợi chút!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ
nhàng vang lên.Hạ Vũ quay đầu lại, thì nhìn thấy
một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi
ngựa.
Cô gái mặc áo khoác trắng và quần
jean, có đôi chân thon dài, hàng
lông mi dài, đôi mắt sáng như sao
và cái miệng nhỏ nhắn như quả anh
đào.
Mỹ nhân!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân
mang đầy ánh nắng và hơi thở
thanh xuân, không chỉ là đẹp mà
còn có khí chất nữa!
Thành thật mà nói, cô ấy giống như
một thỏi nam châm có từ tính, HạVũ đã bị cô ấy thu hút ngay từ cái
nhìn đầu tiên, không thể rời mắt
khỏi cô ấy.
Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước
mặt Hạ Vũ.
“Quản lý, tôi trả tiền cho họ. Quẹt
thẻ đi”, cô gái đưa một tấm thẻ cho
quản lý, giọng nói nhẹ nhàng thanh
tú.
"Người đẹp, cô thực sự muốn trả
tiền cho họ sao? Cậu ta là một tên
lừa đảo đấy! Cô chỉ bị họ lừa thôi!",
người quản lý tỏ vẻ ngạc nhiên,
không ngờ lại có người đi ra trả tiền
cho hai người Hạ Vũ.
"Bị lừa hay không là việc của tôi,nhà hàng các ông lo việc thu tiền là
được rồi".
"Cái này... được rồi".
Người quản lý gật đầu, sau đó cầm
thẻ ngân hàng đi quẹt.
Đối với nhà hàng bọn họ, chỉ cần
bọn họ nhận được tiền là được, đây
là việc quan trọng nhất, nếu bọn họ
báo cảnh sát, cho dù hai người Hạ
Vũ bị bắt đi cũng không ai trả tiền
ăn, ngược lại, nhà hàng của bọn họ
sẽ bị lỗ.
Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn
tán của nhiều thực khách có mặt tại
nhà hàng, họ đều có quan điểm
giống nhau, đều cho rằng cô gáinày thật ngu ngốc, tin người.
Khi người quản lý đi quẹt thẻ.
“Mỹ nhân, cám ơn cô đã tin chúng
tôi không phải kẻ lừa đảo, cám ơn
cô đã giúp chúng tôi!”, cậu mập
không ngừng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, mọi người đều
có lúc khó khăn mà”, cô gái cười lễ
phép.
Hạ Vũ bất ngờ nhìn cô ấy, Hạ Vũ
không ngờ sẽ có người sẵn sàng
giúp đỡ họ, hơn nữa còn là một mỹ
nhân xinh đẹp như vậy.
“Chào người đẹp, tôi tên là Hạ Vũ,
cho tôi mạo muội hỏi một câu, tạisao mọi người đều cho rằng chúng
tôi là một lũ lừa đảo mà cô lại tin
chúng tôi?”, Hạ Vũ tò mò hỏi.
"Nếu các cậu là đám lừa đảo thì coi
như tôi xui xẻo đi, nếu không phải
thì tôi đã giúp được các cậu. Tôi
cảm thấy nó đáng", cô gái thản
nhiên đáp.
Nghe được những lời trong lòng của
cô gái, Hạ Vũ không khỏi có chút
sửng sốt, đây không phải là một cô
gái tốt bụng sao?
Lúc này, người quản lý đã quay lại.
“Thưa cô, thẻ đã được quẹt thành
công. Đây là hóa đơn!”, quản lý đưa
thẻ và hóa đơn cho cô gái.Thấy thế, Hạ Vũ nói với cô gái:
"Người đẹp, tôi sẽ viết phiếu nợ cho
cô. Cô để lại số điện thoại cho tôi
đi. Mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp
mười lần. Tôi sẽ cho cô thấy rằng
tôi không phải là kẻ lừa đảo".
Hạ Vũ trước đó đã nói nếu ai cho
anh mượn tiền thì anh sẽ trả lại gấp
mười lần, Hạ Vũ nói được làm được!
Cô gái lắc đầu: "Không cần, tôi giúp
cậu không phải vì tiền, tôi chỉ muốn
giúp thôi".
Nói xong cô gái trực tiếp bước ra
ngoài.Cô gái đột nhiên rời đi khiến Hạ Vũ
có chút bối rối.
Hạ Vũ vốn tưởng rằng cô gái này
đồng ý giúp đỡ mình là vì số tiền
gấp mười lần.
Kết quả là cô gái này không làm vì
tiền, thậm chí còn không có ý định
để Hạ Vũ trả lại số tiền kia? Cứ vậy
mà rời đi ư?
"Hạ Vũ, cái này …", cậu mập cũng
lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Mập, đi thôi!"
Hạ Vũ nhanh chóng gọi cậu mập và
đuổi theo ra ngoài!Sau khi đuổi theo ra khỏi nhà hàng,
Hạ Vũ lập tức nhìn thấy bóng lưng
của cô gái xinh đẹp.
“Này, cô có thể cho tôi biết, cô tên
là gì không?”, Hạ Vũ nói lớn về phía
bóng lưng của cô gái.
Hạ Vũ muốn biết tên cô gái, Hạ Vũ
muốn trả lại số tiền còn nợ cho cô
ấy.
Cô gái dừng lại và nói: "Người lạ".
Nói xong, cô gái đi thẳng đến một
chiếc Audi A4 màu trắng bên
đường, mở cửa xe ngồi vào.Ngay sau đó, xe nổ máy, trong
nháy mắt đã biến mất trong tầm
mắt của Hạ Vũ.
“Người lạ, thật là một người lạ tốt
bụng”, Hạ Vũ thốt lên.
“Hạ Vũ, cứ để cho người ta trả tiền
cho mình thế sao?”, cậu mập nhìn
Hạ Vũ.
“Đương nhiên tôi muốn trả lại tiền
cho cô ấy, nhưng đáng tiếc là cô ấy
không để lại thông tin gì cho chúng
ta cả”, Hạ Vũ bất lực đập tay.
"Đúng rồi! Biển số xe!", Hạ Vũ độtnhiên vỗ trán.
Vừa rồi cô gái tự lái xe đi, chỉ cần
Hạ Vũ biết biển số xe của cô ấy,
anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.
Đáng tiếc Hạ Vũ không nghĩ tới
chuyện này, cho nên cũng không
nhớ biển số xe.
“Mập, cậu có nhớ biển số xe
không?”, Hạ Vũ nhìn cậu mập.
“Tôi… tôi cũng không nghĩ đến”,
cậu mập cười khổ.
"Hôm nay tôi nợ cô ấy một ân huệ,
hy vọng có thể gặp lại cô ấy trongtương lai …", Hạ Vũ nhìn về phía xa
xăm.
Một cô gái tốt bụng như vậy, đương
nhiên là Hạ Vũ hy vọng sẽ gặp lại
cô ấy, Hạ Vũ cũng muốn đích thân
trả lại ân tình cho cô ấy nữa.
Chỉ là, biển người quá rộng lớn, gặp
lại nhau có lẽ không phải là chuyện
dễ dàng, có thể sẽ không bao giờ
gặp lại cô ấy nữa.
"Nhân tiện, tên khốn nạn đã lấy
trộm ví của tôi! Đừng để tôi gặp
được hắn lần nữa, nếu không tôi
nhất định sẽ khiến hắn phải ăn đủ
đấy!", Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợinói.
Hạ Vũ biết thủ phạm khiến bản thân
không có tiền trả hóa đơn, thậm chí
còn bị nhầm là kẻ lừa đảo chính là
tên trộm kia, nếu hắn không lấy
trộm ví của Hạ Vũ thì chuyện này sẽ
không xảy ra!
"Đúng, đúng! Loại trộm đáng ghét
này, phải giã hắn ra bã!", cậu mập
gật đầu đồng ý.
...
Ở một diễn biến khác.
Trong chiếc xe Audi A4 màu trắng
vừa rồi, cô gái giúp Hạ Vũ thanhtoán hóa đơn đang tập trung cao độ
lái xe, cô ấy đã quên mất việc giúp
Hạ Vũ vừa rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại
của cô gái đột ngột vang lên.
“Bố ạ”, cô gái trả lời điện thoại.
“Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất
quan trọng, liên quan đến sự sống
còn của công ty chúng ta, con
không được đến muộn, phải đến
đúng giờ đấy”, giọng người đàn ông
trung niên vang lên trong điện
thoại.
“Con biết rồi bố, bố đừng lo lắng,
con nhất định sẽ không đến muộn
đâu”, cô gái đáp.Dừng lại một chút, khuôn mặt xinh
xắn của cô gái đầy lo lắng:
"Bố, công ty chúng ta có quy mô
nhỏ và không có lợi thế về giá. Nó
hoàn toàn không thể bì được với
các công ty cạnh tranh kia. Con
thực sự rất lo lắng. Hơn nữa, nếu
chúng ta không đạt được thỏa
thuận lần này..., công ty chúng ta
khó mà bước tiếp được nữa".
Người đàn ông trung niên ở đầu
dây bên kia im lặng một lúc rồi
vững tâm nói:
"Chúng ta thật sự không có bất kỳ
lợi thế nào, chỉ có thể thể hiện sự
chân thành, hãy để tập đoàn HoaĐỉnh nhìn thấy tấm chân tình của
chúng ta, bố hy vọng kỳ tích có thể
xảy ra…"
...
Ngày hôm sau.
Đối với hầu hết mọi người, hôm nay
chỉ là một ngày thứ bảy bình
thường.
Nhưng đối với Hạ Vũ, hôm nay là
ngày công ty tổ chức tiệc rượu.
Đây là một bữa tiệc rượu nhỏ, các
công ty được mời đều là những
công ty có quan hệ hợp tác với tập
đoàn Hoa Đỉnh.Khách sạn Thanh Vân.
Đây là một trong những khách sạn
tốt nhất ở thành phố Thanh Dương,
việc một tập đoàn lớn như Hoa Đỉnh
chọn tổ chức tiệc rượu ở đây là điều
bình thường.
Hạ Vũ đến khá sớm, đến khách sạn
lúc chín giờ.
Trong phòng chờ VIP trên tầng hai
của khách sạn, bởi vì vẫn còn thời
gian, Hạ Vũ lấy điện thoại di động
ra chơi game.
Là một sinh viên đại học, Hạ Vũ
mặc dù học giỏi nhưng vẫn chơi
game, có rất ít nam thanh niên đại
học ngày nay không chơi game.Hạ Vũ thỉnh thoảng cũng chơi game
khi rảnh rỗi.
Lúc này, cửa phòng VIP được đẩy
ra, một người đàn ông trung niên
bước vào với nụ cười trên môi.
"Xin chào, chủ tịch Hạ Vũ. Tôi là
Chu Trạch, chủ tịch khách sạn
Thanh Vân. Tôi đến đây để gặp chủ
tịch Hạ", Chu Trạch mỉm cười, rất
khiêm tốn.
Khách sạn Thanh Vân tuy rất có
tiếng ở thành phố Thanh Dương
nhưng chắc chắn còn thua xa tập
đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh