Chương 178: CBA
Nói xong, Hạ Vũ xoay người, đi tới
trước mặt đội trưởng Đỗ Kiệt của
đội bạn.
Đỗ Kiệt này cao hơn một mét chín
trong khi Hạ Vũ chỉ cao một mét
bảy, đứng trước mặt cậu ta, Hạ Vũ
trông rất nhỏ bé, do có lợi thế về
chiều cao nên khí chất trên người
cậu ta rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Hạ Vũ không khiêm tốn
cũng không hống hách, không tỏ rachoáng ngợp trước khí chất của cậu
ta.
“Thằng nhãi, mày là ai?”, Đỗ Kiệt
cúi đầu nhìn Hạ Vũ.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ
muốn nói với cậu, làm người thì nhớ
giữ lại đường lui, sau này còn dễ
gặp mặt nhau, hôm nay đúng là
chúng tôi đã thua, nhưng xin các
cậu hãy tôn trọng đối thủ”, Hạ Vũ
tỏ ra rất bình tĩnh.
“Mày là cái thá gì mà đòi tao tôn
trọng? Vậy thì dựa vào thực lực mà
đánh thắng bọn tao đi”, Đỗ Kiệt giơ
ngón tay thối với Hạ Vũ, vẻ mặt
kênh kiệu thách thức.Hạ Vũ thấy Đỗ Kiệt chửi mình, sắc
mặt lập tức sầm xuống.
“Các anh em, đại học Thanh Dương
thua rồi còn nuốt lời, chúng ta
không thèm chấp loại này, đi thôi!”
Đỗ Kiệt hất tay, dẫn hơn chục tuyển
thủ trong đội, ưỡn ngực, vênh mặt
bước ra ngoài, như một con gà chọi
vừa thắng trận.
Nhưng những sinh viên đại học
Thanh Dương đứng xem đều tức
giận vây quanh, không chịu nhường
đường cho bọn họ.
“Các sinh viên đại học Thanh
Dương, nhường đường cho bọn họ
đi, thua thì cũng phải thua cho có
khí thế chứ! Đừng để người kháckhinh thường trường của chúng ta”,
Hạ Vũ nói.
Hạ Vũ vừa dứt lời, những sinh viên
đó lần lượt tản ra nhường đường.
“Hầy, còn tưởng Hạ Vũ sẽ ra mặt
cho trường ta, nhưng lại chẳng thấy
gì”.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, cứ
nghĩ cậu ấy sẽ lấy lại mặt mũi cho
trường cơ”.
… Rấ
t nhiều sinh viên xung quanh đều
cảm thấy thất vọng.
Lúc trước bọn họ nhìn thấy Hạ Vũ
bước vào trong sân, cứ nghĩ rằngHạ Vũ tới dạy cho đám người này
một bài học.
Nhưng mọi chuyện không như vậy.
Sau khi nhóm người này rời đi.
“Đi thôi đi thôi, trường chúng ta
hôm nay thật quá mất mặt”.
Các sinh viên đứng xung quanh đều
lần lượt rời đi.
Các thành viên của đội bóng rổ
trường Thanh Dương vẫn đang
đứng trên sân.
“Anh Vũ, hôm nay thật sự quá bực
bội, lẽ nào cho qua như vậy sao?
Cục tức này, em thật sự nuốt không
trôi”, cậu mập nghiến răng nói.“Đúng vậy, anh Vũ, anh cũng là
sinh viên trường đại học Thanh
Dương, anh mau nghĩ cách đi”.
Các thành viên khác trong đội bóng
rổ cũng lên tiếng, bọn họ đều vô
cùng tức giận, nghiến răng nghiến
lợi nói.
“Hôm nay cho dù không thả bọn họ
đi, đánh cho bọn họ một trận, sau
này bọn họ đăng video lên mạng,
nói chúng ta thua nhục quá còn
đánh người, vậy danh tiếng của
trường Thanh Dương chúng ta sẽ
hoàn toàn mất hết”, Hạ Vũ lắc đầu
nói.
Hạ Vũ không phải là người bốc
đồng và liều lĩnh, anh rất tỉnh táo.“Đúng vậy, bọn em hiểu rồi”, cậu
mập và các thành viên trong đội
bóng lần lượt gật đầu.
“Mặc dù chúng ta thả bọn họ đi,
nhưng không có nghĩa rằng món nợ
hôm nay như vậy là xong, thanh
danh ngày hôm nay, Hạ Vũ tôi nhất
định sẽ thay cậu mập, thay mọi
người, thay đại học Thanh Dương
đòi lại”, Hạ Vũ nheo mắt, giọng điệu
lạnh lùng nói.
“Anh Vũ, anh định làm gì?”, cậu
mập quan tâm hỏi.
Những thành viên khác cũng rất tò
mò nhìn Hạ Vũ.Đối với bọn họ, dùng thực lực để
lấy lại thanh danh là điều không thể
nào.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể ghim hi
vọng duy nhất của mình vào người
Hạ Vũ.
Mặc dù các thành viên trong đội này
không biết rõ lai lịch cụ thể của Hạ
Vũ, nhưng vì Hạ Vũ lái một chiếc xe
Lamborghini, bọn họ có thể kết luận
rằng Hạ Vũ nhất định có gia thế rất
giàu có.
Hạ Vũ nhìn về phía sân bóng rổ,
chậm rãi nói:
“Nếu đã thua từ sân bóng rổ thì
phải đòi lại từ sân bóng rổ, ngày
mai, chúng ta đi tới trường bọn họ,ra điều kiện và thách đấu với bọn
họ!”
“Nhưng mà anh Vũ, tên Đỗ Kiệt đó
thật sự quá lợi hại, chúng ta thắng
không nổi”, cậu mập buồn bã nói.
“Đúng vậy! Cho dù đi thách đấu,
chúng ta cũng sẽ thua thôi”, các
thành viên trong đội cũng lần lượt
gật đầu.
“Chuyện này đơn giản, cậu ta lợi
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!