Chương 169: Trả đũa
"Những gì sếp Trịnh nói không sai,
tôi là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh
chi nhánh Thanh Dương, cũng là
cháu ngoại của ông Liễu Chí Trung",
Hạ Vũ bình tĩnh nói.
Sau đó, anh nhìn chú rể nói.
"Đầu tiên tôi chúc hai người tân hôn
vui vẻ", Hạ Vũ thản nhiên nói."Tôi tôi tôi...."
Trán chú rể đầm đìa mồ hôi lạnh,
cả người sợ run lên.
Mặc dù Hạ Vũ chưa nổi cáu với hắn
nhưng cứ nghĩ đến lúc Hạ Vũ ở cửa,
hắn to mồm nói phải xử đẹp Hạ Vũ
thì hắn chết là cái chắc.
"Còn nữa, lúc trước tôi nói anh
giống như con lợn, anh có gì muốn
nói không?", Hạ Vũ nhìn chằm chằm
chú rể nói.
"Không, không, không! Tôi không
có gì muốn nói", chú rể lắc đầu lia
lịa.
Ngay sau đó, chú rể vội vàng nói:
"Anh.... anh Hạ, lúc trước tôi..."Hạ Vũ xua tay, ngắt lời hắn.
"Nếu anh muốn xin lỗi thì ngậm
miệng lại, xin lỗi tôi? Anh không đủ
tuổi".
Nói xong, Hạ Vũ quay sang nhìn cô
dâu Từ Mạn.
"Hạ Vũ, anh.... giờ thân phận của
anh kinh người như thế...", Từ Mạn
ngơ ngác nhìn Hạ Vũ.
Từ Mạn nằm mơ cũng không ngờ
tình đầu của cô ta bây giờ lại có
thân phận địa vị cao như thế.
Cô ta nghĩ đến hôm qua lúc gọi điện
cho Hạ Vũ còn châm chọc anh có
phải không có tiền mừng cướikhông, giờ nghĩ lại thấy xấu hổ vô
cùng.
Đương nhiên cô ta vẫn thấy hối hận
nhiều hơn, hối hận vì đã bỏ lỡ một
người đàn ông tầm cỡ như thế.
"Vẫn là câu nói cũ, chúc mừng cô
lấy được người chồng giống như
con lợn", Hạ Vũ nhìn chằm chằm Từ
Mạn thờ ơ nói.
Nói xong, Hạ Vũ quay người đi,
không thèm liếc nhìn cô ta nữa.
Sau đó, anh quay sang nhìn tên tóc
vàng và tên gầy ngồi cùng bàn.
"Tôi vừa mới nói, tôi mà nói ra danh
tính của mình chỉ sợ doạ chết các
anh thôi, các anh còn cảm thấy nựccười nhỉ? Còn cười nhạo tôi? Sao
giờ không cười nữa đi", Hạ Vũ bình
thản nói.
"Chúng tôi.... chúng tôi..."
Tên gầy và tên tóc vàng sắc mặt
vàng như nghệ, hai chân run rẩy,
trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ
mình sẽ đắc tội nhân vật tầm cỡ
đến thế...
"Tôi bảo hai người cười, hai người
điếc à?", giọng nói của Hạ Vũ đột
nhiên trở nên lạnh như băng.
"Vâng vâng vâng!"
Hai người gật đầu lia lịa, sau đó nở
một nụ cười còn xấu hơn là khóc.Hai người bọn họ hiểu rõ, với thân
phận và địa vị của Hạ Vũ nếu muốn
bóp chết bọn họ còn dễ hơn bóp
chết một con kiến.
Thế nên Hạ Vũ nói thế nào thì bọn
họ phải làm theo thế đó.
Cuối cùng Hạ Vũ cũng liếc nhìn Hồ
Bình.
Lúc này trán Hồ Bình đã ướt đẫm
mồ hôi rồi, anh ta cảm nhận được
ánh mắt của Hạ Vũ, sống lưng lạnh
toát, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Hồ Bình nghĩ đến chuyện mình từng
cướp bạn gái của anh, đánh anh,
vừa nãy lúc ở quầy thu quà còn
châm chọc anh, coi anh là trò đùathì trái tim như rơi xuống chín tầng
địa ngục.
"Hồ Bình, vừa nãy tôi cũng nói với
anh rồi đấy, nếu đắc tội tôi thì anh
không gánh nổi hậu quả đâu, tiếc là
anh không tin", Hạ Vũ lắc đầu nói.
"Chủ tịch Hạ, giờ tôi biết sai rồi, tôi
biết sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho
tôi".
Hồ Bình vội vàng quỳ trên đất, cầu
xin Hạ Vũ tha thứ.
Trong lòng anh ta biết rõ, với thân
phận địa vị của Hạ Vũ nếu muốn xử
anh ta không phải chuyện gì khó.
Hạ Vũ không phải là người anh ta
có thể chọc vào."Muốn xin tha? Ngại quá, không
được", Hạ Vũ híp mắt nói.
Ngẫm nghĩ một chút, Hạ Vũ nói
tiếp.
"Thù oán năm cấp hai của chúng ta
anh còn nhớ rõ không? Nào, hôm
nay thù mới hận cũ tính luôn một
thể đi".
Ngay sau đó, Hạ Vũ nhìn sếp Trịnh
nói.
"Sếp Trịnh, làm phiền ông giúp tôi
một chuyện, gọi bảo vệ vào đây cho
tôi".
"Được, có thể giúp đỡ chủ tịch Hạ là
vinh hạnh của tôi".Sếp Trịnh cười tít mắt, có thể giúp
đỡ Hạ Vũ là một cơ hội tốt.
Hồ Bình nghe thấy Hạ Vũ gọi bảo vệ
vào, trong lòng anh ta cực kỳ sợ
hãi, cả người run rẩy nhưng anh ta
không thể làm gì.
Hiệu suất làm việc của sếp Trịnh rất
cao, chưa đến ba phút đã gọi được
ông chủ khách sạn và mười mấy
bảo vệ cùng vào.
"Anh Hạ, tôi là Cao Tuyền - ông chủ
của khách sạn Thiên Nhạc", ông
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!