Chương 152: Anh Long đếnKhi Hạ Vũ học trung học, trong lớp
không có bạn bè, chỉ có Trần Húc là
bạn thân.
Hạ Vũ thường xuyên đến nhà Trần
Húc, tự nhiên cũng tiếp xúc nhiều
với Trần Tiểu Manh, lúc đó Trần
Tiểu Manh rất dễ thương, đáng yêu,
lúc nào cũng thích đi theo Hạ Vũ,
mở miệng là gọi anh Hạ Vũ.
“Anh Hạ Vũ, lúc nãy cảm ơn anh,
bạn của anh lợi hại thật đấy, nháy
mắt đã đánh cho bọn chúng tan
tác”, Trần Tiểu Manh cười ngọt
ngào.
Trần Húc cũng bước tới nói: "Đúng
thế, Hạ Vũ, vừa rồi tôi thực sự cảm
ơn cậu rất nhiều. May mà có cậu,nếu không, tôi thật sự không biết
hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ngờ lại gặp được cậu ở đây".
Trần Húc biết rằng nếu Hạ Vũ
không đẩy lui đám người này, hậu
quả đối với cậu ấy và em gái hôm
nay sẽ rất thảm.
Ngay sau đó, Trần Húc lại nhìn Cô
Lang, nắm chặt tay và cảm ơn ông
ấy:
"Chú à, cảm ơn rất nhiều, thân thủ
của chú thật sự làm tôi rất khâm
phục!"
Sức mạnh mà Cô Lang thể hiện vừa
rồi thực sự khiến Trần Húc kinh
ngạc, cậu ấy chưa từng thấy người
nào có kỹ năng tốt như vậy.“Tôi chỉ đang giúp Hạ Vũ thôi, cậu
hãy cảm ơn cậu ấy ấy”, Cô Lang lấy
lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Trần Húc lại nhìn Hạ Vũ: "Hạ Vũ,
thật không biết phải cảm tạ cậu thế
nào".
"Trần Húc, cảm ơn gì chứ. Chúng ta
từng là bạn tốt của nhau. Cậu gặp
rắc rối, tất nhiên tôi sẽ không ngồi
nhìn", Hạ Vũ nói.
Ngừng một chút, Hạ Vũ tiếp tục hỏi:
"Đúng rồi, tại sao cậu lại ở chỗ này?
Tại sao Tiểu Manh lại làm việc ở
đây? Có chuyện gì sao?"
Từ khi tốt nghiệp trung học, Trần
Húc đã chuyển nhà rời đi, khi đó
không có điện thoại di động, cả haibên đều không thể lưu lại thông tin
liên lạc của nhau.
Cho nên kể từ đó, Hạ Vũ không bao
giờ gặp lại Trần Húc, cũng không
bao giờ nghe thấy tin tức gì của
Trần Húc nữa.
"Hạ Vũ, đây không phải là nơi để
nói chuyện. Nếu cậu đánh tên đàn
ông xăm trổ đó, bất cứ lúc nào hắn
cũng có thể đưa người trở lại.
Chúng ta đi trước đi, chúng ta sẽ
nói chuyện ở chỗ khác", Trần Húc
nói.
"Không, tôi sẽ đợi hắn quay lại đây.
Nếu không giải quyết triệt để
chuyện này cho hai người. Dù có rời
đi bây giờ, họ cũng sẽ tìm được haingười để trả thù", Hạ Vũ vừa nói
vừa ngồi xuống.
"Cái này ..., Hạ Vũ, tôi biết bạn của
cậu đánh đấm giỏi, có thể một chọi
mười, nhưng không thể một chọi
trăm. Về phần tôi, tôi sẽ mang theo
em gái rời khỏi thành phố Thanh
Dương", Trần Húc nói.
“Không, tôi có thể giải quyết được”,
Hạ Vũ cười.
Lúc này, chị Hồng cũng bước tới, rõ
ràng là cô ấy đã nhìn thấy mọi việc.
"Hạ Vũ, nghe lời chị Hồng khuyên
một câu, cậu mau cùng bạn cậu đi
đi! Tên đàn ông xăm trổ này là
người của anh Long. Nếu anh Longmang người đến trả thù thì cậu sẽ
gặp rắc rối đấy", chị Hồng vội nói.
“Chị Hồng, anh Long này rất ghê
gớm sao?”, Hạ Vũ ngẩng đầu lên
nhìn chị Hồng.
"Tất nhiên, tất cả các tụ điểm ăn
chơi trong phố bar của chúng tôi
đều do anh Long bảo kê. Có hơn ba
trăm người dưới trướng anh ta, bao
gồm cả quán bar Tinh Quang của
chúng tôi cũng nằm trong diện bảo
kê của anh Long", chị Hồng nói.
"Chị Hồng, cám ơn chị đã nhắc nhở,
nhưng tôi sẽ không rời đi. Về phần
anh Long, tôi chả quan tâm. Nếu
anh ta dám tới, tôi sẽ cân cả anh ta
luôn".Hạ Vũ vừa nói vừa bưng rượu trên
bàn lên uống một hớp, dáng vẻ rất
ung dung, không chút sợ hãi.
"Em trai, cứng miệng ghê. Nói cho
tôi biết, cậu định cân anh ta như
nào, dựa vào bốn người các cậu
sao?", Chị Hồng lắc đầu.
Mặc dù chị Hồng không biết thân
phận của Hạ Vũ.
Nhưng trong mắt cô ấy, nếu anh
Long thật sự tới cùng một đám
người, cô ấy không nghĩ bốn người
Hạ Vũ có thể đối phó được.
“Một mình tôi là đủ rồi”, Hạ Vũ bình
tĩnh nói.
"Một mình?"Chị Hồng lắc đầu, cảm thấy người
này quá kiêu ngạo.
Chị Hồng vốn dĩ muốn thuyết phục
vài câu, nhưng thấy Hạ Vũ không có
ý định rời đi, cô ấy lắc đầu không
thuyết phục nữa.
Đối với chị Hồng mà nói, cô ấy và
Hạ Vũ không hề là thân thiết, cô ấy
thuyết phục Hạ Vũ bởi vì Hạ Vũ là
khách của cô ấy, nhưng Hạ Vũ lại
kiêu ngạo như vậy, cô ấy cảm thấy
không cần thuyết phục nữa.
"Em trai. Vậy tự cầu phúc đi", chị
Hồng nói xong liền xoay người rời
đi.
Sau khi chị Hồng đi."Hạ Vũ, đi nhanh thôi. Nếu không
rời đi thì sẽ muộn thật đấy. Tôi làm
việc cho anh Long, anh ta lợi hại
như nào, tôi là người rõ nhất", Trần
Húc lo lắng nói.
Trần Húc cũng không hiểu tại sao
Hạ Vũ lại không muốn rời đi.
Hạ Vũ bằng lòng giúp cậu ấy,
đương nhiên cậu ấy rất vui, nhưng
cậu ấy cũng không muốn Hạ Vũ bị
liên lụy.
"Ầm!"
Ngay khi Trần Húc vừa dứt lời, cửa
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!