Ngô Đại Dũng sốc, đương nhiên ông
ta biết rõ mình đã tham ô bao nhiêu
tiền của công ty rồi."Chủ tịch Hạ vốn chỉ định sa thải hai
người thôi, cũng không định đi sâu
vào điều tra nhưng hai người lại
không biết điều, muốn hại cậu ấy,
đúng là chán sống.", Lưu Ba lạnh
lùng nói.
"Bố, làm sao đây, phải làm sao đây?
Con không muốn ngồi tù, con
không muốn đâu.", cậu Ngô bị còng
tay hoảng sợ nói.
"Bốp!"
"Mày còn nói à, nếu không phải
mày cướp bạn gái của Hạ Vũ thì
chuyện đến bước đường này à?"
Ngô Đại Dũng tát mạnh một cái vàomặt cậu Ngô.
"Dẫn đi!"
Cảnh sát chỉ huy vung tay lên, dẫn
hai bố con bọn họ ra khỏi biệt thự.
Phương Phương đứng trong biệt thự
nhìn hai bố con bọn họ bị bắt đi, cô
ta đứng ngây ra.
Nếu cậu Ngô ngồi tù thì cô ta sẽ
mất đi tất cả.
Lúc này cô ta đã hối hận xanh ruột
rồi, nếu cô ta không đá Hạ Vũ đi
theo cậu Ngô thì giờ có khi cô ta là
phu nhân của chủ tịch rồi ấy chứ.
Tiếc là trên đời không bán thuốc hốihận.
...
Sáng nay Hạ Vũ không đi học mà
đến một cửa hàng ô tô, anh chuẩn
bị mua xe.
Dù trước kia Hạ Vũ rất nghèo
nhưng là con trai nên anh vẫn có
chút hiểu biết về xe.
Anh cũng đã ngắm nghía mua xe gì
rồi.
Lối vào cửa hàng Lamborghini 4S.
"Là nơi này.", Hạ Vũ cười nói.Hạ Vũ từng nhìn thấy một chiếc siêu
xe Lamborghini chạy trên đường,
kiểu dáng của nó đã thu hút Hạ Vũ,
đến nay anh vẫn còn nhớ như in.
Hạ Vũ chắc chắn đó là chiếc xe đẹp
nhất anh từng thấy.
Lúc đó anh tưởng tượng nếu mình
có chiếc xe như thế thì quá tuyệt.
Nhưng anh tự biết mình nghèo, có
khi cả đời cũng không mua nổi.
Nhưng giờ Hạ Vũ là cháu ngoại nhà
giàu nhất Tây Nam, anh có đủ tài
chính để biến ước mơ thành sự
thật.Thế nên lúc chuẩn bị mua xe, ý
nghĩ đầu tiên của anh là mua một
chiếc Lamborghini Daniel, hoàn
thành giấc mở của bản thân mình.
Sau đó anh đi thẳng vào cửa hàng.
Cửa hàng xe sang thế này bình
thường rất vắng khách, trong cửa
hàng cũng vắng vẻ, không có
khách, dù sao cũng ít người mua
được Lamborghini.
"Đợi đã!"
Vừa đến cửa, nhân viên nam đứng
ở cửa đã ngăn Hạ Vũ lại."Cậu là... cậu là Hạ Vũ?" nhân viên
nam nhận ra Hạ Vũ.
“Cậu là?”
Hạ Vũ thấy người này rất quen mắt.
"Tôi là Sùng Cương, bạn tiểu học
của cậu, cậu không nhớ hả?", anh
ta cười nói.
Hạ Vũ vừa nghe thấy tên anh ta thì
lập tức nhớ ra.
"Sùng Cương, có vẻ cậu sống cũng
ổn phết nhỉ.", Hạ Vũ cười nói."Ừ, cũng được.", Sùng Cương cố
tình ưỡn ngực.
Anh ta thấy Hạ Vũ mặc đồ chợ thì
chắc chắn giờ cuộc sống của Hạ Vũ
rất khó khăn, ít nhất là thua anh ta
nhiều.
Thế nên lúc đứng trước mặt Hạ Vũ,
anh ta cảm thấy mình rất oách, nở
mày nở mặt.
Anh ta nhìn Hạ Vũ cười nói.
"À, Hạ Vũ, cậu đến đây làm gì thế?
Đến phỏng vấn à? Chỗ chúng tôi
bán xe sang, không tuyển người
quá lôi thôi luộm thuộm đâu".Tuy Sùng Cương cười tươi nhưng
giọng nói lại có chút khinh thường.
"Cậu nhầm rồi, tôi đến đây mua
xe.", Hạ Vũ thờ ơ nói.
"Cậu nói gì? Cậu tới đây để mua xe
á?", giọng của Sùng Cương trở nên
đanh lại vì ngạc nhiên.
Giây tiếp theo.
"Ha ha!"
Sùng Cương và những nhân viên
bán hàng gần đó không khỏi bật
cười.
Những người đến chỗ họ mua xechả phải đại gia thì cũng là kẻ lắm
tiền, làm gì có đứa nào ăn mặc
hàng chợ đến đây mà mua xe như
này chứ?
"Hạ Vũ, chỗ chúng tôi là cửa hàng
Lamborghini 4S. Chỗ chúng tôi bán
xe sang, không phải nơi bán xe
đạp", Sùng Cương cười nói.
Hạ Vũ cau mày: "Đương nhiên tôi
biết đây là cửa hàng Lamborghini
4S. Tôi quả thật đến đây để mua xe
mà, sao? Không hoan nghênh à?"
Hạ Vũ có thể cảm nhận được Sùng
Cương xem thường mình.
“Đương nhiên là chúng tôi hoan
nghênh, chỉ là…, cậu có chắc mìnhđủ tiền mua xe ở đây không?”,
Sùng Cương trên mặt lộ ra một nụ
cười khinh thường.
Mấy nhân viên bán hàng xung
quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
"Này cậu, cậu có biết xe của chỗ
chúng tôi đều từ tiền triệu trở lên
không!"
"Đúng vậy, coi bộ dạng cậu kìa, cậu
giống người mua nổi một chiếc
Lamborghini sao? Đùa chắc!"
Họ thà tin rằng trên đời có ma còn
hơn tin rằng một thằng oắt mặc đồ
vỉa hè có thể mua được một chiếc
Lamborghini.“Một đám chó trông mặt mà bắt
hình dong”, điều mà Hạ Vũ ghét
nhất chính là kiểu phân biệt đối xử
với người nghèo.
"Cậu kia, cậu nói gì đấy!"
Sau khi nghe xong lời của Hạ Vũ,
mấy người bán hàng bên cạnh đột
nhiên không vui, trước mặt mấy đại
gia họ đều ngoan như cún, nhưng
trước mặt một thằng oắt mặc đồ
chợ thì họ chả kiêng nể gì đâu.
“Các anh em, đây là bạn tiểu học
của tôi, để tôi tiếp cậu ta”, Sùng
Cương khoát tay với mấy người bán
hàng này.
"Sùng Cương, thằng oát này vừanhìn đã biết không đủ tiền mua
Lamborghini rồi. Anh có chắc là
muốn lãng phí thời gian để tiếp cậu
ta không?", mấy nhân viên bán
hàng thắc mắc.
Sùng Cương mỉm cười tiến đến
trước mặt những người bán hàng
này, trầm giọng nói:
"Không phải cậu ta muốn ra vẻ
mình có tiền sao? Để tôi khiến cậu
ta không ra vẻ được nữa, xem bộ
dạng cậu ta sẽ thế nào".
Theo suy đoán của Sùng Cương, Hạ
Vũ 80% là đến ứng tuyển bán
hàng, nhưng sau khi gặp lại bạn
học cũ, Hạ Vũ đã giả vờ rằng anh
đến đây mua xe để đỡ mất mặt.Nếu đã như vậy, ý tưởng của Sùng
Cương chính là thuận nước đẩy
thuyền, không phải cậu ta nói muốn
mua một chiếc xe hơi sao? Ok, tôi
đưa cậu đi xem xe, xem cậu có mua
nổi hay không, đến lúc đó xem cậu
còn ra vẻ thế nào được nữa!
Khi Hạ Vũ không thể ra vẻ được
nữa, Sùng Cương mới đến chế giễu
và châm biếm Hạ Vũ!
Ngay sau đó, Sùng Cương mỉm cười
nhìn Hạ Vũ hỏi:
"Hạ Vũ, cậu nói đi, cậu muốn xem
xe gì".
“Lamborghini Daniel”, Hạ Vũ khôngchút do dự.
"Daniel?"
Mọi người lại được phen ngỡ ngàng,
rồi lại che miệng cười.
Daniel là siêu xe thể thao hàng đầu
của Lamborghini. Giá xuất xưởng đã
bảy tám triệu rồi. Những người có
đủ khả năng mua chiếc xe này chắc
chắn chỉ có đại gia ở Thanh Dương!
Sau khi Sùng Cương cười xong, anh
ta nói:
"Được, vậy tôi sẽ dẫn cậu đi xem".
Nói xong, Sùng Cương đưa Hạ Vũ
đến show room, mấy người bánhàng cũng đi theo sau, sẵn sàng
cười nhạo Hạ Vũ.
Dưới sự dẫn đầu của Sùng Cương,
Hạ Vũ đến trước một chiếc
Lamborghini Daniel màu cam.
Vẻ ngoài này, màu này, thật quả
đúng là phong cách ngời ngời!
“Xịn đấy!”, Hạ Vũ nhìn chằm chằm
chiếc xe, hài lòng gật đầu.
Chiếc siêu xe mà bản thân từng ao
ước giờ đã ở ngay trước mắt, hơn
nữa còn dễ như trở bàn tay.
“Giá cụ thể của chiếc xe này là baonhiêu”, Hạ Vũ nhìn Sùng Cương.
"Giá xuất xưởng là 7,55 triệu!"
Sau khi Sùng Cương báo giá, liền
khoanh tay xem Hạ Vũ thành trò
cười!
Sùng Cương có thể tưởng tượng ra
cảnh Hạ Vũ nhất định sẽ chết lặng
vì cái giá này.
"7,55 triệu? Cũng được, không đắt",
Hạ Vũ hờ hững xua tay, như chả coi
chút tiền đấy ra gì.
"Cũng được? Không đắt? Hì!", mấy
người bán hàng bên cạnh lại chemiệng cười khẩy.
Sùng Cương cũng giễu cợt nói: "Hạ
Vũ, chắc cậu không biết 7,55 triệu
lớn thế nào nhỉ?"
“Đương nhiên là tôi biết biết, tiền lẻ
thôi mà”, Hạ Vũ thờ ơ.
"Cái gì? Tiền lẻ á? Haha!"
Mấy người bán hàng hóng hớt bên
cạnh, cũng như Sùng Cương, cuối
cùng cũng không thể nhịn được
cười.
Một thằng ranh mặc hàng vỉa hè nói
bảy tám triệu là tiền lẻ? Họ cảmthấy rằng đây đích thị là chúa hề.
Sùng Cương cuối cùng không thể
chịu được nữa.
"Hạ Vũ, cậu đúng là biết diễn thật
đấy? Cậu nói đấy chỉ là tiền lẻ đúng
không? Được rồi, có giỏi thì lấy tiền
ra đi, nếu cậu có thể lấy ra nhiều
tiền như vậy, Sùng Cương tôi sẽ ăn
một tấn cứt!"
Sùng Cương cười thầm trong lòng,
tôi xem cậu ra vẻ thế nào được nữa
nào!
“Đúng đấy, có giỏi thì lấy tiền ra
đi!”, mấy nhân viên bán hàng cũngnhao nhao phụ họa.
Hạ Vũ sao có thể không biết suy
nghĩ trong lòng của Sùng Cương
được chứ?
"Chỗ mấy cậu có thể quẹt thẻ nhỉ".
Hạ Vũ trực tiếp lấy thẻ ngân hàng
trong túi ra.
"Đây là... thẻ kim cương của ngân
hàng!?"
Khi Hạ Vũ lấy thẻ ra, mấy nhân viên
bán hàng có mặt ở đó không khỏi
thốt lên kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ nhận ra thẻ trong tayHạ Vũ là thẻ kim cương của ngân
hàng, là thẻ VIP cấp cao nhất do
ngân hàng phát hành, trong thẻ
phải nạp ít nhất mười triệu tệ trở
lên mới có được thẻ này!
Loại thẻ này được các khách quý
dùng khi đến mua xe.
Sau khi Sùng Cương nhìn thấy tấm
thẻ này, anh ta choáng váng, chỉ
cảm thấy như bản thân bị một chậu
nước lạnh dội vào người, toàn thân
chết lặng!
Có thể cầm được thẻ này, đủ cho
thấy Hạ Vũ nhất định không phải
một thằng kiết xác, mà là một
người giàu có!"7,55 triệu, quẹt thẻ! Tôi không trả
giá, chỗ lẻ kia tôi cũng chả thiếu",
Hạ Vũ đưa thẻ cho Sùng Cương.
"Cậu cậu……"
Sùng Cương trợn tròn mắt nhìn Hạ
Vũ như yêu quái, nằm mơ anh ta
cũng không nghĩ tới việc Hạ Vũ có
thể lấy ra thẻ kim cương.
"Còn thần người ra đó làm gì? Nhận
thẻ đi!", Hạ Vũ cau mày.
"Vâng vâng!"
Sùng Cương nhanh chóng vươn đôi
tay run rẩy cầm lấy tấm thẻ kim
cương nặng nề, sắc mặt có chút tái
nhợt.Giờ phút này, anh ta nào dám bất
kính với Hạ Vũ nữa?
Ngay sau đó, Sùng Cương cầm thẻ
ngân hàng vội vã đến phòng quản
lý.
Hạ Vũ đưa mắt nhìn mấy người bán
hàng bên cạnh.
Những người bán hàng này sợ tới
mức sắc mặt tái nhợt, đồng thời cúi
đầu không dám nhìn Hạ Vũ, dù sao
trước kia bọn họ cũng đã từng cười
nhạo Hạ Vũ.
Họ không dám nghĩ đến hậu quả
khi một người cầm thẻ kim cương
tính sổ với bọn họ sẽ như thế nào?Một phút sau.
Một người đàn ông trung niên bụng
phệ chạy nhanh ra ngoài.
“Chào anh Hạ, tôi là quản lý của
cửa hàng chúng tôi, tôi nhiệt liệt
hoan nghênh anh đến với cửa hàng
của chúng tôi!”, người đàn ông
trung niên mỉm cười.
"Nhiệt liệt hoan nghênh? Haha, cho
đến bây giờ không ai mời tôi ngồi,
không ai rót cho tôi một ly nước,
mà từ khi tôi bước vào cửa hàng,
nhân viên bán hàng của cửa hàng
ông lại chế giễu tôi. Mẹ nó, thế mà
là nhiệt liệt hoan nghênh à?”, Hạ Vũ
lắc đầu chế nhạo.Quản lý nghe xong, sắc mặt đột
nhiên trở nên u ám.
"Các người làm cái khỉ gì mà lại lạnh
nhạt với khách quý như vậy, mau
xin lỗi khách quý đi!", quản lý quát
mấy người bán hàng này.
"Anh Hạ, xin lỗi! Xin lỗi!"
Những người bán hàng này nhanh
chóng xin lỗi Hạ Vũ.
Người quản lý tiếp tục hét vào mặt
họ:
"Mấy người, năm nay tiền thưởng
đều bị trừ hết! Các người còn đứng
ngây ra đó làm gì? Mau đi rót càphê mời khách quý đi!"
“Vâng vâng vâng!”, mấy nhân viên
hàng gật đầu vài cái, liền nhanh
chóng xoay người bỏ chạy.
Lúc này, Sùng Cương cầm thẻ ngân
hàng quay lại, nhưng khuôn mặt
anh ta rất khó coi, thấp thỏm lo âu.
“Sùng Cương, quẹt thẻ chưa?”, Hạ
Vũ lạnh lùng nhìn Sùng Cương.
"Quẹt... quẹt xong rồi, 7,55 triệu,
quẹt thẻ thành công!"
Sùng Cương cúi đầu, dùng hai tay
đưa lại thẻ ngân hàng cho Hạ Vũ.
Lúc này trong lòng Sùng Cương vẫnđang rối bời, không ngờ rằng Hạ
Vũ, người bạn học cũ khiêm tốn
một thời lại trở thành đại gia!
Dù không thể tin được Hạ Vũ đã
làm như thế nào, nhưng đây là sự
thật không thể chối cãi.
Tất nhiên, anh ta lo lắng, sợ hãi,
khủng hoảng...
Hạ Vũ nhận lấy thẻ, đồng thời nói:
"Sùng Cương, nếu tôi nhớ không
lầm, cậu vừa nói, nếu tôi có thể bỏ
ra 7,55 triệu để mua xe, cậu sẽ ăn
một tấn cứt, đúng không?"
Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiênco giật, anh ta thầm hỏi, không lẽ
Hạ Vũ thực sự muốn anh ta thực
hiện lời hứa?
“Hạ… Hạ Vũ, tôi chỉ nói đùa thôi
mà”, Sùng Cương cố nặn ra một nụ
cười méo xẹo.
"Thật sao? Vậy việc trước đó cậu cố
ý hay vô ý chế giễu tôi, thậm chí
cười nhạo tôi thì vất đi đâu? Chả
nhẽ cậu cũng bảo với tôi đó chỉ là
đùa à? Tôi không phải đồ ngu!", Hạ
Vũ cười lạnh nói.
Sùng Cương nghe thấy vậy, sợ tái
mặt, anh ta biết rằng Hạ Vũ có thể
mua được một chiếc Lamborghini,điều đó có nghĩa là anh đã ở cái
tầm mà anh ta không thể chọc nổi?
Hơn nữa, Hạ Vũ mua chiếc
Lamborghini ở đây, đã là thành viên
của cửa hàng này, Hạ Vũ có thể
khiến anh ta bị đuổi việc chỉ bằng
một lời nói.
"Hạ Vũ, tôi... tôi sai rồi! Tôi xin lỗi
cậu! Nể tình chúng ta từng là bạn
cũ, xin cậu tha cho tôi!"
Sùng Cương hoảng sợ cầu xin lòng
thương xót hết lần này đến lần
khác.
“Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp,tôi với cậu cũng chả thân thiết gì
nhau, vì vậy đừng có mà thấy người
sang bắt quàng làm họ”, Hạ Vũ chế
nhạo.
Ngay sau đó, Hạ Vũ nhìn quản lý:
"Quản lý, tôi không muốn nhìn thấy
người này xuất hiện ở trước mặt tôi
nữa".
“Không vấn đề gì!”, người quản lý
mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, người quản lý quay lại
và nghiêm nghị mắng Sùng Cương:
"Sùng Cương, tôi thông báo rằng
cậu đã bị sa thải, hãy biến khỏi đâyngay lập tức!"
"Sa... thải?!"
Khi Sùng Cương nghe được hai chữ
này, trái tim anh ta giống như bỗng
nhiên bị rơi xuống vực sâu!
Công việc mà Sùng Cương khó khăn
lắm mới kiếm được cứ vậy vụt mất?
Lúc này, Sùng Cương cuối cùng đã
hối hận rồi, anh ta đang nghĩ, nếu
như lúc đầu không chế nhạo Hạ Vũ,
mà đối xử nhiệt tình với Hạ Vũ, thì
làm sao đến mức như này được?
Người quản lý trực tiếp gọi mộtnhân viên bảo vệ cách đó không xa
đuổi Sùng Cương ra ngoài.
Trong cửa hàng.
“Tiền đã trả, tôi có thể lái xe đi rồi
đúng không?”, Hạ Vũ nói với quản
lý.
"Anh Hạ, chiếc xe vẫn còn một số
thủ tục cần làm. Chúng tôi sẽ làm
việc đó cho anh. Sau khi làm xong
mới có thể lái xe đi, mất tầm một