Chương 149: Bạn cũ
"Đúng vậy, tôi đã giết tên chủ xấu
xa kia, kẻ thực hiện vụ cưỡng ép
phá dỡ, cũng như tất cả những
người đã tấn công viện trưởng. Saukhi giết họ, tôi đã trốn được ra nước
ngoài bằng kinh nghiệm mà tôi học
được trong quân đội", Cô Lang
nheo mắt nói.
Nói xong, Cô Lang chủ động cầm ly
rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Về sau thì sao?”, Hạ Vũ tiếp tục
hỏi.
"Sau đó, tôi trốn sang châu Âu và
tham gia một tổ chức lính đánh
thuê, nhưng mấy nhiệm vụ của tổ
chức đánh thuê quá vô nhân đạo.
Trong một số nhiệm vụ, những
thường dân vô tội, thậm chí cả trẻ
sơ sinh cũng bị giết. Tôi đã bỏ sau
một thời gian ngắn, cuối cùng tôichọn đấu quyền anh ngầm", Cô
Lang nói.
Sau một lúc dừng lại, Cô Lang tiếp
tục:
"Tôi đã đánh quyền anh trong bốn
năm, bốn năm này đã giúp tôi cải
thiện sức mạnh rất nhiều, nhưng nó
cũng khiến tôi trở nên máu lạnh.
Tôi chỉ có vô số kẻ thù, không hề có
bạn bè trong bốn năm này".
“Sau đó làm sao chú lại làm thuộc
hạ cho ông ngoại tôi?”, Hạ Vũ vẻ
mặt rất khó hiểu.
"Tôi chán đánh quyền anh ngầm
rồi. Tôi muốn bỏ nghề, nhưng vào
nghề này thì dễ, muốn thoát thì
khó. Tôi đã có nhiều tiếng tămtrong giới. Tôi là con gà đẻ trứng
vàng của ông chủ. Tất nhiên, ông
chủ sẽ không để tôi đi một cách dễ
dàng”, Cô Lang nói.
Sau một lúc dừng lại, Cô Lang tiếp
tục:
"Sau nhiều lần đình công, ông chủ
cuối cùng cũng đồng ý cho tôi nghỉ
việc, nhưng ông ta muốn tôi hoàn
thành trận đấu cuối cùng".
"Hóa ra trận đấu đó là một cái bẫy,
ông chủ muốn giết tôi. Ông ta cho
tôi uống thuốc trước trận đấu, khiến
tôi mất sức sau khi ra sân! Muốn
đối thủ giết tôi, giẫm lên danh tiếng
của tôi!"“Cái gì?”, Hạ Vũ giật mình, ông chủ
này quả là khốn nạn.
Cô Lang tiếp tục: "Sau khi trận đấu
bắt đầu, tôi mất sức, chỉ có thể chịu
bị đánh đến trọng thương. Ông
ngoại của cậu là ông Liễu tình cờ có
mặt ở đó. Ông ấy đã nhìn ra mánh
khóe và bỏ ra hai trăm triệu đô la
Mỹ để cứu mạng tôi, còn tạo ra một
thân phận mới cho tôi và đưa tôi về
nước để làm vệ sĩ".
"Ra là vậy".
Hạ Vũ cảm thấy lâng lâng sau khi
nghe những trải nghiệm này của Cô
Lang.
Phải thừa nhận rằng trải nghiệm
của Cô Lang quá truyền kì.Nếu nói Hạ Vũ cảm thấy cuộc sống
khi còn bé của mình đã rất khổ, thì
khi nghĩ đến Cô Lang, Hạ Vũ đột
nhiên cảm thấy không là gì.
Mà việc Cô Lang sẵn sàng chia sẻ
trải nghiệm với bản thân cũng cho
thấy rằng ông ấy không còn coi Hạ
Vũ như người ngoài nữa.
"Cô Lang, tôi biết chú không có bạn
bè, nào, uống ly này đi! Từ hôm
nay tôi chính là bạn bè của chú!"
Hạ Vũ nâng ly rượu lên, vẻ mặt
nghiêm túc.
"Cậu chủ nhỏ, cái này …", Cô Lang
dường như vẫn có chút do dự."Đừng nghĩ nữa, nào! Cạn ly! Uống
xong ly rượu này, sau này đừng gọi
tôi là cậu chủ nhỏ nữa, gọi tôi là Hạ
Vũ đi!"
Sau khi Hạ Vũ nói xong, liền uống
một hơi cạn sạch ly rượu.
"Được. Tôi sẽ cạn ly rượu này!"
Cô Lang không do dự nữa, trực tiếp
nâng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu
uống một hơi cạn sạch.
"Haha!"
Sau khi đặt ly rượu xuống, Hạ Vũ và
Cô Lang nhìn nhau cười.
Cô Lang sẵn sàng uống cạn ly rượu
này với mình, điều này đủ cho thấy
Cô Lang đã coi Hạ Vũ là bạn."Ah!"
Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng hét
thất thanh.
Hạ Vũ quay đầu lại, nhìn thấy cách
đó không xa có hơn chục người áo
đen đang vây quanh một thanh
niên với một cô gái có vẻ ngoài
trong sáng.
"Đó không phải là ... Trần Húc sao?
Và em gái của cậu ấy?"
Hạ Vũ nhận ra người thanh niên bị
bao vây là bạn thời trung học của
mình!
Tuy rằng đã nhiều năm không gặp,
nhưng Hạ Vũ trong nháy mắt đã
nhận ra.Hạ Vũ không ngờ lại gặp cậu bạn
cấp hai Trần Húc ở đây.
"Cô Lang, chúng ta đi xem đi".
Hạ Vũ nói xong liền đi qua đó.
Ở bên khác.
"Mẹ kiếp, dám xía vào chuyện của
ông đây, tao nghĩ Trần Húc mày
chán sống rồi đấy nhỉ!"
Một tên đàn ông với những hình
xăm trên khắp cánh tay, chỉ vào
mũi Trần Húc, ngạo nghễ quát.
Khoảng chục tên đàn ông to lớn
mặc vest đen vây quanh Trần Húc
cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực tỏ vẻ
kiêu ngạo.“Anh Hoa, dù sao chúng ta đều làm
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!