Chương 134: Không ai tiếp đón
“Vương Tuệ, tôi lái xe gần mười
triệu, chẳng nhẽ vẫn không đến
Hoa Đỉnh Plaza mua sắm được
sao?”, Hạ Vũ cười nói.
“Cũng đúng”, Vương Tuệ đột
nhiên gật đầu, dù sao cô vẫn còn
giữ quan niệm về tiền nong."Nhân tiện, Vương Tuệ, quà cho
cậu".
Hạ Vũ lấy ra một cái hộp, đưa
cho Vương Tuệ.
“Cái gì đây?”, Vương Tuệ tò mò
cầm lấy cái hộp.
“Mở ra xem đi”, Hạ Vũ khẽ cười.
Vương Tuệ sau khi nghe xong
trực tiếp mở hộp ra.
Thứ đập vào mắt cô là một đôi
vòng tay ngọc bích.
Vòng tay này là đôi vòng tay
bằng ngọc bích mà Hạ Vũ đã mua
với giá 1,5 triệu trong buổi đấu
giá."Đây là loại vòng tay gì? Có phải
rất đắt không?", Vương Tuệ nhìn
chiếc vòng.
Vương Tuệ nhà nghèo, đương
nhiên chưa từng tiếp xúc với
ngọc bích, đương nhiên không
biết tới ngọc bích, cũng sẽ không
bao giờ biết đôi vòng tay ngọc
bích này trị giá hơn một triệu!
“Cái này rất rẻ, cậu không thích
à?”, Hạ Vũ cười.
“Sao thế được, chỉ cần là cậu
tặng, cho dù là một đồng tiền lẻ,
tôi cũng sẽ không chê”, Vương
Tuệ nói.“Được rồi, xuống xe đi”, Hạ Vũ
mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Hạ Vũ đưa
Vương Tuệ trực tiếp lên tầng ba
bằng thang máy.
Toàn bộ tầng ba đều là nơi bán
quần áo.
Tất nhiên, giá quần áo ở đây
không hề rẻ, thấp nhất là 1000 tệ
và cao nhất là hàng chục nghìn.
Hạ Vũ nói muốn mua một chiếc
váy mới cho Vương Tuệ nên đã
trực tiếp đến khu quần áo nữ.
Hạ Vũ không biết nhãn hiệu quần
áo, vì vậy anh chỉ chọn một cửahàng quần áo phụ nữ khá lớn và
được trang trí sang trọng, cùng
Vương Tuệ bước vào.
"Oa, bộ quần áo này đẹp quá".
Sau khi Vương Tuệ bước vào cửa
hàng, cô nhìn thấy dãy trang
phục muôn màu sắc, hai mắt
sáng lên.
Sau khi nhìn thấy giá, Vương Tuệ
trở lại trước mặt Hạ Vũ.
“Hạ Vũ, đi thôi, tôi không thích
chỗ này”, Vương Tuệ nghiêm túc
nói.
"Sao thế? Tôi nghĩ những thứ ở
đây khá tốt? Cậu thấy giá đắt quáđúng không? Không thành vấn
đề, hôm nay đến mua sắm,
không cần nhìn giá!", Hạ Vũ cười
nói.
Hạ Vũ nhìn thấy Vương Tuệ vừa
đọc giá quần áo liền biến sắc, sau
đó quay lại và nói với anh rằng
không thích quần áo ở đây.
Căn cứ vào điều này, Hạ Vũ biết
Vương Tuệ bị giá ở đây làm cho
chết khiếp.
Hạ Vũ vừa nhìn qua bảng giá, hai
bộ quần áo mà Hạ Vũ nhìn thấy
có giá lần lượt là 8888 nhân dân
tệ và 16888 nhân dân tệ.Một mức giá như vậy, nếu là
trước đây, đối với Hạ Vũ chắc
chắn cũng là một con số trên trời,
Hạ Vũ cũng không dám nghĩ rằng
một bộ quần áo có thể đắt như
vậy.
Nhưng đối với Hạ Vũ hôm nay, số
tiền ít ỏi này chỉ là giọt nước
trong biển cả.
"Này, người đâu? Nhân viên bán
hàng đâu?"
Hạ Vũ hét lên.
Bắt đầu từ khi Hạ Vũ bước vào
cửa, Hạ Vũ đã phát hiện ra khôngcó nhân viên bán hàng nào đến
tiếp mình.
Nhưng Hạ Vũ nhìn thoáng qua,
mấy khách hàng khác trong cửa
hàng đều được nhân viên bán
hàng tiếp đón nồng nhiệt.
Nói những người bán hàng này
đang bận, Hạ Vũ vẫn có thể hiểu
được, nhưng rõ ràng cách đó
không xa có một vài nhân viên
bán hàng đang tán gẫu.
Sau khi Hạ Vũ hét xong, anh nghĩ
mấy người bán hàng đang tán
gẫu sẽ đi tới.Kết quả mấy nhân viên bán hàng
đang tán gẫu chỉ liếc mắt nhìn
một chút rồi tiếp tục tán gẫu,
không hề để ý tới Hạ Vũ, cũng
không có ý định tiến lên chào hỏi.
Hạ Vũ lập tức cau mày. Bởi vì Hạ
Vũ nhìn thấy sự coi thường và
khinh bỉ trong ánh mắt của họ.
“Bỏ đi Hạ Vũ, chúng ta đi chỗ
khác đi”, Vương Tuệ nói.
Hạ Vũ gật đầu, cùng Vương Tuệ
trực tiếp bước ra khỏi cửa hàng.
"Cái tiệm bên cạnh này đi".
Hạ Vũ cũng nhìn sang cửa hàng
quần áo nữ bên cạnh. Vào cửahàng này với Vương Tuệ một lần
nữa.
Sau khi vào cửa hàng, Hạ Vũ vẫn
thấy không có nhân viên bán
hàng trong cửa hàng ra đón.
Nhưng rõ ràng là họ đang tiếp
đãi những vị khách khác.
“Hạ Vũ, tại sao bọn họ không để
ý đến chúng ta nhỉ?”, Vương Tuệ
bĩu môi.
"Đơn giản. Họ thấy chúng ta ăn
mặc đơn giản nên coi thường
chúng ta đấy", Hạ Vũ nói híp mắt
nói.“Sao họ có thể thế chứ”, Vương
Tuệ tức giận giậm chân.
“Vương Tuệ, xã hội là như thế
đấy, nếu không có tiền sẽ bị mọi
người coi thường”, Hạ Vũ nói.
“Vậy thì, chúng ta đi mua quần
áo ở chỗ khác”, Vương Tuệ nói.
"Không cần, mua ở đây đi! Hôm
nay vừa vặn tôi muốn dạy dỗ
những người coi thường người
khác này một phen!", Hạ Vũ híp
mắt.
Nói xong, Hạ Vũ dẫn theo Vương
Tuệ, tiếp tục đi dạo một vòng cửa
hàng.Đi được hai phút, Hạ Vũ dừng lại
trước một chiếc váy dài bằng ren,
rất đẹp, nó được trưng bày một
mình trên bục.
“Vương Tuệ, cái này được đấy”,
Hạ Vũ vừa nói vừa đưa tay ra,
chuẩn bị lấy xuống.
"Bỏ cái tay bẩn của mấy người
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!