Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Ông chủ Chu Trạch nhìn theohướng ngón tay của cậu Giang.

Khi Chu Trạch nhìn thấy Hạ Vũ, ông

ấy lập tức bị dọa mất hồn.

Chết tiệt, đây không phải là chủ tịch

mới của tập đoàn Hoa Đỉnh sao,

đây không phải là cháu ngoại ruột

của Liễu Chí Trung sao?

Lần trước Hạ Vũ đã tổ chức một

buổi tiệc nhỏ tại khách sạn Thanh

Vân để chiêu đãi các đối tác, lúc đó

Chu Trạch cũng đã đặc biệt tới chào

hỏi Hạ Vũ, hơn nữa còn tặng cho

Hạ Vũ thẻ thành viên kim cương

của khách sạn.Chu Trạch đương nhiên biết Hạ Vũ

rồi.

“Chủ tịch Hạ!”

Chu Trạch sợ hãi, vội vàng bước tới

trước mặt Hạ Vũ, cung kính chào

hỏi anh.

“Chuyện… chuyện này”.

Đám cậu chủ nhà giàu và cậu Giang

sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả

đều ngây người ra, Chu Trạch sao

lại cung kính với Hạ Vũ như vậy?

“Chú hai, chú đang làm gì vậy,

thằng nhãi này chỉ là một thằng khốrách áo ôm mà thôi!”, cậu Giang hét

lớn.

“Im miệng cho tao!”

Chu Trạch quay đầu lại, hung hăng

nhìn cậu Giang, vẻ mặt như muốn

ăn thịt người đến nơi.

Chu Trạch hiểu rất rõ, Hạ Vũ là

cháu ngoại của Liễu Chí Trung, đắc

tội với Hạ Vũ thì chỉ có đường chết,

những ông chủ nhỏ như bọn họ,

Liễu Chí Trung có thể nhẹ nhàng

dẫm nát bọn họ dưới chân.

Sắc mặt cậu Giang trắng bệch, hắn

chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợnchú hai như vậy.

Đám cậu chủ đứng bên cạnh cậu

Giang đương nhiên không dám nói

gì nữa.

“Ông chủ Chu, cậu Giang là cháu

trai ông đúng không? Vừa nãy anh

ta muốn đuổi tôi ra ngoài đấy?”, Hạ

Vũ nhìn chằm chằm Chu Trạch, cười

lạnh nói.

Chu Trạch lau mồ hôi lạnh trên

trán: “Chủ tịch Hạ, thằng nhãi này

đúng là quá ngông cuồng độc đoán,

chủ tịch Hạ, anh nói xem, anh muốn

xử lý nó như thế nào?”“Mắt không thấy thì tim không đau,

tôi không muốn nhìn thấy bọn họ

nữa, ông hiểu ý của tôi chứ?”, Hạ

Vũ bình thản nói một câu.

“Hiểu! Hiểu ạ!”, Chu Trạch vội vàng

gật đầu.

Ngay sau đó, Chu Trạch quay đầu

nhìn đám người cậu Giang.

“Mấy thằng khốn chúng mày, cút

hết ra ngoài cho tao”, Chu Trạch

lạnh lùng hét lớn.

“Cút ra ngoài? Chú hai, người nên

cút ra là anh ta mới đúng chứ?”,

cậu Giang cắn răng nói.Trong lòng cậu Giang không thể

hiểu được, chú hai vì sao lại bảo

mình cút ra ngoài.

“Bốp!”

Chu Trạch nghe thấy vậy, không nói

nhiều, lập tức tiến lên tát cho hắn

một cái.

“Tao bảo mày cút ra, mày không

nghe rõ à? Nếu như mày không cút,

thì tao gọi bảo vệ vào lôi cổ mày ra

đấy!”, Chu Trạch lạnh lùng nói.

Cậu Giang ôm mặt, sắc mặt xám xịt

như đất, trong lòng hắn lúc này làmột vạn câu hỏi vì sao.

Mặc dù cậu Giang trong lòng cảm

thấy rất ấm ức, nhưng thấy chú hai

đã đánh mình đến mức này rồi, hắn

không hề nghi ngờ việc chú hai sẵn

sàng gọi bảo vệ vào lôi cổ hắn ra.

“Cháu… cháu đi”, cậu Giang cắn

răng gật đầu nói.

Hạ Vũ nhìn cậu Giang, cười nói:

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, chỉ cần một

câu của tôi, anh sẽ phải cút ra

ngoài, bây giờ thì anh tin rồi chứ?”

“Mày…”Cậu Giang tức nổ đom đóm mắt,

đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười

trên mặt Hạ Vũ, nhưng hắn tức mà

không làm gì được.

Hắn đang định mở mồm chửi Hạ

Vũ, nhưng lại thấy chú hai bên cạnh

đang nhìn chằm chằm mình bằng

ánh mắt đầy sát khí, hắn chỉ đành

nuốt những lời đó vào trong bụng.

“Còn không mau cút ra”, Chu Trạch

lạnh lùng thúc giục.

“Chúng ta đi”.

Cậu Giang cay đắng liếc nhìn Hạ Vũ

liền nhanh chóng xoay người rời đi.Sau khi đám người cậu Giang rời đi.

“Chủ tịch Hạ, thật sự xin lỗi, cháu

trai của tôi không biết điều, lại dám

đụng vào anh, tôi sẽ đích thân dắt

nó đến xin lỗi anh”, Chu Trạch cung

kính xin lỗi Hạ Vũ.

“Ông chủ Chu khách sáo rồi”, Hạ Vũ

hất tay nói.

Chu Trạch cung kính với Hạ Vũ như

vậy, đương nhiên anh sẽ không gây

rắc rối cho ông ấy.

Chu Trạch thấy Hạ Vũ nói vậy, cuối

cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn về chuyện xảy ra ở đây, bởi vì

xảy ra bên ngoài hội trường, cộngthêm việc bầu không khí bên trong

đang rất ồn ào náo nhiệt nên không

thu hút sự chú ý của nhiều người,

đặc biệt là các ông sếp bên trong,

không hề quan tâm đến những

chuyện xảy ra bên ngoài.

Bao gồm cả bố của Tô Yên, sếp Tô,

bởi vì ông ta đang mải nói chuyện

với anh Bình, vì vậy không chú ý

đến Hạ Vũ ở phía này.

Lúc này, Lưu Ba đi vệ sinh xong, đi

vào từ bên ngoài.

“Chủ tịch Hạ, xảy ra chuyện gì

sao?”, Lưu Ba cảm thấy có gì đó

không đúng.

“Không có gì, chỉ là mấy thằng hềthôi”, Hạ Vũ lắc đầu cười nói.

“Ông chủ Chu, hôm nay nhất định

ông rất bận, ông cứ làm việc của

mình đi”, Hạ Vũ hất tay.

“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước”,

Chu Trạch cười gật đầu, sau đó

xoay người rời đi.

Sau khi Chu Trạch rời đi.

“Đúng rồi, chủ tịch Hạ, vừa nãy tôi

ở bên ngoài gặp ông chủ của tập

đoàn Kim Cường, ông ta sắp vào

đây rồi đấy”, Lưu Ba nói.

“Hướng Kim Cường à?”, Hạ Vũ lẩm

bẩm một câu.“Đúng vậy, nếu ông ta vào, nhất

định sẽ đi qua đây, rất có thể sẽ

đụng mặt chúng ta”, Lưu Ba nói.

Vì bây giờ vị trí của Hạ Vũ rất gần

với cửa ra vào.

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng muốn

gặp ông ta, tôi còn chưa nhìn thấy

chính diện khuôn mặt ông ta bao

giờ”, Hạ Vũ cười nói.

Đang nói chuyện thì một người đàn

ông trung niên dáng người vạm vỡ,

mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm,

mặt đầy mụn bước vào.

“Chào ông Hướng!”

“Chào ông Hướng!”Bất cứ nơi nào người đàn ông đó đi

qua, mọi người xung quanh đều

cung kính chào hỏi, ông ta tràn đầy

khí thế sải bước về phía trước,

không để ý đến những tiếng chào

hỏi xung quanh.

Ông ta chính là chủ tịch của tập

đoàn Kim Cường, Hướng Kim

Cường!

Trong nháy mắt, Hướng Kim Cường

đã đi tới trước mặt Hạ Vũ.

Giây tiếp theo, ông ta dừng lại trước

mặt anh.

“Thiết nghĩ đây chính là ông Hướng

của tập đoàn Kim Cường đúngkhông?”, Hạ Vũ nhìn Hướng Kim

Cường ở trước mặt.

“Đây là con chó nào mà dàm cản

đường tao!”, Hướng Kim Cường

ngang ngược nói.

Hạ Vũ khẽ nhíu mày.

Mặc dù hai người bọn họ chưa từng

gặp đối phương, nhưng Hạ Vũ tin

rằng, Hướng Kim Cường đã từng

nhìn qua ảnh của mình, hơn nữa

Lưu Ba cũng đứng bên cạnh anh,

đủ để nói rõ anh là ai.

Nhưng ông ta lại giả vờ không biết,

rõ ràng là muốn khiến cho Hạ Vũ

mất mặt.“Tôi thấy khí thế của ông Hướng

đây rất lớn đấy, chỉ tiếc là bị vợ cắm

cho hai cái sừng lên đầu”, Hạ Vũ

cười lạnh nói.

Hướng Kim Cường vốn đang ưỡn

ngực vênh mặt, khi nghe thấy lời

này của Hạ Vũ, khóe mắt chợt giật

giật, sắc mặt lập tức trở nên khó

coi.

Chuyện này đối với Hướng Kim

Cường tuyệt đối là một nỗi nhục,

một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Kết quả lại bị Hạ Vũ này chọc đúng

vào chỗ nhói.

“Hạ Vũ! Mày…muốn chết à?”, trong

mắt Hướng Kim Cường bừng lên lửagiận.

“Ái chà, ông Hướng đây biết tôi là

Hạ Vũ sao, nếu đã biết rồi, sao vừa

nãy còn giả bộ không nhận ra làm

gì?”, Hạ Vũ cười nói.

“Mày… mày…”, Hướng Kim Cường

xanh mét mặt mày, không biết nên

phản bác như nào.

“Hạ Vũ, mày có tin không, ông đây

giết chết mày”, Hướng Kim Cường

trợn trừng hai mắt, hung hăng nhìn

Hạ Vũ.

Sau khi Hướng Kim Cường nói xong,

lập tức rút ra một con dao găm

chuyên dụng dắt trên thắt lưng chĩa

vào cổ Hạ Vũ.Hạ Vũ híp mắt lại: “Giữa ban ngày

ban mặt, trước ánh mắt của bao

nhiêu người, ông muốn giết tôi?

Ông coi ông ngoại Liễu Chí Trung

của tôi là không khí à? Ông dám

ngang nhiên giết tôi à, ông có tin

ông cũng không còn đường sống

không?”

Hạ Vũ không sợ Hướng Kim Cường

động tay động chân, anh tin rằng

ông ta chắc chắn không dám ra tay

ở nơi công cộng như này.

Hơn nữa Cô Lang cũng đang âm

thầm bảo vệ mình trong bóng tối,

nếu như Kim Cường thật sự không

có não, dám làm càn, Cô Lang cũng

sẽ ra tay.Những việc này đủ khiến Hạ Vũ cảm

thấy không hề sợ hãi.

Cố vấn của Hướng Kim Cường thấy

vậy, vội vàng kéo tay ông ta.

“Ông Hướng, ông mau bỏ dao

xuống đi, đây không phải là nơi có

thể động tay động chân được đâu!

Anh ta nói rất đúng, nếu như ông ra

tay ở đây thì chúng ta cũng xong

đời luôn đấy!”

Hướng Kim Cường mặc dù rất tức

giận, nhưng khi nghe thấy lời này,

ông ta chỉ có thể nghiến răng

nghiến lợi bỏ dao găm xuống.

Hướng Kim Cường có thể phát triểnđược tới như vậy, ngoại trừ tính

cách tàn nhẫn, đương nhiên là do

ông ta cũng có đầu óc, những đạo

lý cơ bản thì đều sẽ hiểu.

“Thằng nhãi, mày yên tâm, cho dù

bây giờ tao không xử mày, nhưng

tao có thể bảo đảm, mày tuyệt đối

không sống lâu được nữa đâu”,

Hướng Kim Cường cắn chặt răng

nói.

“Nếu như ông muốn sai người đi ám

sát tôi, vậy thì ông sẽ phải thất

vọng đấy, mười mấy tên lần trước

ông phái tới còn không thể chạm

được vào cọng lông của tôi”, Hạ Vũ

cười lạnh nói.Sắc mặt Hướng Kim Cường lập tức

thay đổi.

“Đám người đó đều bị mày giết hết

rồi”, sắc mặt Hướng Kim Cường tái

nhợt.

Đám người lần trước phái đi giết Hạ

Vũ, Hướng Kim Cường vẫn không

tra được tin tức của bọn họ, bây giờ

Hạ Vũ nói như vậy, ông ta càng

thêm chắc chắn, e là đám người đó

đều đã chết hết rồi.

Nhưng Hướng Kim Cường không thể

hiểu được, hơn mười người âm

thầm tấn công Hạ Vũ, một mình

anh làm sao có thể giết hết bọn họđược?

“Chỉ trách đám người ông phái đến

quá yếu, không đủ để cho tôi xỉa

răng”, Hạ Vũ khinh thường nói.

Ngừng một chút, Hạ Vũ cười nói

tiếp:

“Đúng rồi, vừa nãy ông uy hiếp tôi

đúng không, vậy tôi cũng uy hiếp

ông”.

“Uy hiếp tao? Ha ha, mày lấy gì mà

uy hiếp tao?”, Hướng Kim Cường

cười chế nhạo.

“Đương nhiên là dùng cái này”, HạVũ lấy điện thoại ra, lắc qua lắc lại

trước mặt Hướng Kim Cường.

“Mày có ý gì?”, Hướng Kim Cường

nghiêm mặt, không hiểu ý của Hạ

Vũ.

“Rất đơn giản, điện thoại của tôi

chứa đầy video của vợ ông, nếu

như tâm trạng tôi không tốt, tôi có

thể sẽ phát video này cho tất cả

mọi người xem”, Hạ Vũ cười nói.

“Mày… mày… mày”.

Sau khi Hướng Kim Cường nghe

thấy lời của Hạ Vũ, ông ta tức đến

mức mặt đỏ bừng bừng.Mặc dù lần trước đoạn video đã

được gửi cho cấp dưới của ông ta,

nhưng ông ta đã hạ lệnh chết, nếu

ai dám phát tán đoạn video này, kẻ

đó nhất định phải chết.

Vì vậy, đoạn video này không hề

được truyền ra ngoài.

Nếu như hôm nay đoạn video này bị

truyền ra ngoài, ông ta nhất định sẽ

không còn cái lỗ nào mà chui

xuống.

Hướng Kim Cường tức giận ôm

ngực, suýt chút nữa thì phun ra một

ngụm máu.“Ông Hướng!”, cố vấn của Hướng

Kim Cường vội vàng tiến lên dìu ông

ta.

“Sao nào, cái này đủ để uy hiếp

chưa?”, Hạ Vũ cười nói.

“Thằng nhãi thối tha hèn hạ nhà

mày, lại dám dùng thủ đoạn này để

chơi xấu tao”, Hướng Kim Cường

nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hèn hạ? Ha ha, là ông hèn hạ

trước, nếu như ông không âm thầm

gây rắc rối cho tập đoàn Hoa Đỉnh,

không sai người tới ám sát tôi, tôi

sẽ làm gì ông sao? Mọi chuyện đềulà do ông tự mình chuốc lấy”, Hạ Vũ

cười lạnh nói.

Dừng một chút, anh lại nói tiếp:

“Ngoài ra, đoạn video này tôi sẽ lưu

nó giúp ông, nếu như lần sau ông

còn dám giở trò, tôi đảm bảo rằng,

toàn bộ công dân của thành phố

Thanh Dương đều sẽ xem được

video này”.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Hướng Kim Cường tức như điên,

ông ta biết rằng video này nếu như

vẫn nằm trong tay Hạ Vũ thì anh có

thể dễ dàng uy hiếp ông ta.“Ông rất tức giận, đúng không?

Không sao đâu, buổi đấu giá ngày

hôm nay, chúng ta sẽ dựa vào thực

lực để so tài”, Hạ Vũ cười nói.

Lúc này, hai mắt Hướng Kim Cường

đỏ au, trong mắt lóe lên tia lửa giận

không thể kìm nén.

Hướng Kim Cường cảm thấy lửa

giận trong lồng ngực sắp bùng nổ,

ông ta muốn xông lên giết chết Hạ

Vũ ngay lập tức, nhưng ông ta biết

mình không thể làm vậy.

“Hạ Vũ, buổi đấu giá hôm nay, tao

nhất định sẽ xử gọn mày!”, HướngKim Cường hung hăng nhìn Hạ Vũ,

giọng điệu lạnh như băng.

Hướng Kim Cường lúc này không

thể nào động tay với Hạ Vũ được, vì

vậy ông ta chỉ đành thông qua buổi

đấu giá hôm nay cho Hạ Vũ biết thế

nào là lễ độ.

Hướng Kim Cường đã hạ quyết tâm,

dù trả giá cao bao nhiêu, trong buổi

đấu giá hôm nay, ông ta cũng phải

cho Hạ Vũ một đòn thật đau.

“Buổi đấu giá hôm nay ông bảo tôi

cẩn thận sao? Vậy thì có lẽ ông phải

thất vọng rồi”, khóe miệng Hạ Vũ

khẽ nhếch lên.“Lưu Ba, chúng ta đi thôi!”

Sau khi Hạ Vũ nói xong liền dẫn Lưu

Ba rời đi.

“Thằng chó đáng chết!”

Hướng Kim Cường nhìn theo bóng

Hạ Vũ rời đi, hai nắm đấm của ông

ta kêu rắc rắc, các khớp ngón tay

trở nên trắng bệch vì dùng lực quá

mạnh.

Hướng Kim Cường tự hỏi, đã rất lâu

rồi không có ai dám đối đầu với ông

ta, cũng không ai có thể khiến ông

ta giận đến như vậy.Các cậu ấm và những ông chủ xung

quanh khi nhìn thấy sự việc thì lập

tức kinh hãi.

"Thằng nhóc vừa rồi là thần thánh

phương nào mà dám đối đầu với

ông Hướng, lại còn khiến ông

Hướng tức đến vậy?"

"Đúng đấy. Cậu ta là ai mà to gan

lớn mật thế chứ!"

Các cậu ấm và ông chủ ở xung

quanh không biết Hạ Vũ đều cảm

thấy khó hiểu.

"Các người đúng là đồ nhà quê.

Người vừa rồi là tân chủ tịch chi

nhánh Thanh Dương của tập đoàn

Hoa Đỉnh đấy. Có biết lai lịch củacậu ta là gì không? Nói ra thì chỉ sợ

làm mấy người chết khiếp thôi",

một ông chủ trọc đầu vừa cười vừa

nói.

Ông chủ này lần trước đã tham dự

bữa tiệc nhỏ do Hạ Vũ tổ chức, nên

ông ta biết Hạ Vũ là ai.

“Lai lịch gì?”, mọi người xung quanh

có vẻ rất khó hiểu.

"Tân chủ tịch này là cháu ngoại của

ông Liễu Chí Trung!", ông chủ trọc

đầu nói.

"Cháu ngoại ông Liễu Chí Trung?"

"Hít..."Nghe xong lời này, tất cả mọi người

không khỏi hít vào một hơi.

Đương nhiên bọn họ biết rất rõ Liễu

Chí Trung, người giàu nhất ba tỉnh

Tây Nam, so với mấy ông chủ thành

phố cấp một bọn họ không biết là

nhân vật tầm cỡ đến mức nào.

"Hèn chi cậu ta dám đối đầu với

ông Hướng".

"Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta

khiến ông ta tức đến vậy mà ông ta

không dám động vào cậu ta".

Khi họ nghĩ đến thân phận của Hạ

Vũ, nghi ngờ trong lòng họ lập tức

được giải quyết.Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn bóng

lưng Hạ Vũ rời đi. Tất cả đều mang

màu sắc của sự sợ hãi, đây chắc

chắn là một nhân vật không thể đắc

tội.

Cháu ngoại của ông Liễu Chí Trung

vậy mà lại ở thành phố Thanh

Dương, bọn họ không dám tưởng

tượng chàng thanh niên có vẻ ngoài

bình thường mà gầy gò này sẽ gây

nên phong ba bão táp gì ở thành

phố Thanh Dương đây.

...

Ở bên khác.

"Chủ tịch Hạ, chỉ vài lời mà anh đã

có thể khiến ông Hướng cứng họng,khiến ông ta nổi giận lôi đình nhưng

không thể nào mà xả cơn tức được.

Xem đã thật đấy", Lưu Ba vui vẻ

nói.

“Ông ta tự làm khó bản thân đấy

chứ”, Hạ Vũ cười nói.

"Nhưng chủ tịch Hạ, chuyện này

cũng có nhược điểm. Lúc nãy anh

chọc giận ông ta. Ông ta bảo sẽ làm

chúng ta đẹp mặt ở buổi đấu giá, có

nghĩa là lát nữa ông ta nhất định sẽ

tìm cở hội để lấy lại thể diện ở trong

buổi đấu giá. Chúng ta chỉ chuẩn bị

năm trăm triệu, e rằng... "

Lưu Ba nhìn có chút lo lắng, ông ấy

có thể đoán trước được, cuộc đấu

giá lát nữa nhất định sẽ là một trậngió tanh mưa máu.

Lưu Ba trong lòng biết rằng nếu

Hướng Kim Cường tung hết sức,

năm trăm triệu mà họ chuẩn bị có

lẽ sẽ không đủ.

“Cho dù vừa rồi không chọc tức ông

ta, buổi đấu giá hôm nay vẫn sẽ là

một cuộc chiến đẫm máu”, Hạ Vũ

bình tĩnh nói.

“Cũng đúng”, Lưu Ba gật đầu.

“Về phần tiền bạc, chú không cần lo

lắng, tôi sẽ tự thu xếp”, Hạ Vũ tự

tin cười nói.

...Trong hội trường.

"Vừa rồi nghe nói ở cửa ra vào, ông

Hướng có mâu thuẫn với chủ tịch

mới của Hoa Đỉnh, xém chút nữa là

đánh nhau".

Những gì vừa xảy ra ở cửa ra vào

nhanh chóng truyền đến bên trong

hội trường và đến tai các ông chủ ở

đó.

"Tập đoàn Hoa Đỉnh và tập đoàn

Kim Cường của ông Hướng vốn là

đối thủ của nhau. Họ đã đụng độ

nhiều lần, tại cuộc đấu giá lần này

xem như có trò hay để xem rồi".

Khi hai con hổ đánh nhau, nhất

định phải có một con bị thươngchứ.

"Đúng, đúng, lần này, cuộc so tài

giữa hai người bọn họ sẽ rất khốc

liệt! Không biết cuối cùng ai sẽ

thắng đây!"

"Tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn

thương mại hàng đầu ở khu vực

Tây Nam, chắc chắn tập đoàn Hoa

Đỉnh sẽ hơn một bậc".

"Điều này cũng khó nói. Tập đoàn

Hoa Đỉnh tuy ghê gớm đấy, nhưng

dù sao cũng chỉ là một chi nhánh ở

Thanh Dương, mà ông Hướng lại là

con rắn của Thanh Dương. Sau hơn

mười năm ở Thanh Dương, vốn

liếng tích lũy được không thể coi

thường được đâu".Cuộc tranh luận của mọi người cũng

rất gay gắt, ai sẽ là người chiến

thắng trong cuộc đấu giá này?

Tất nhiên, điều duy nhất mọi người

có thể chắc chắn là nếu như cuộc

chiến quá khốc liệt, cho dù là người

chiến thắng cuối cùng cũng phải trả

cái giá rất lớn.

Sau khi nghĩ đến đây, tất cả mọi

người càng thêm mong chờ lần đấu

giá này.

Tất nhiên, nhiều ông chủ ở hội

trường chỉ biết là chủ tịch mới của

Hoa Đỉnh có mâu thuẫn với ông

Hướng, nhưng nhiều người trong số

họ không biết rằng chủ tịch mới củaHoa Đỉnh là cháu ngoại của Liễu Chí

Trung.

Một nơi nào đó trong hội trường.

Bố của Tô Yên, sếp Tô tự nhiên

cũng biết tin này.

Sếp Tô lúc này đang trò chuyện với

hội trưởng hội thương mại Thanh

Dương.

"Hội trưởng Doãn, tôi vừa nghe có

người nói rằng tân chủ tịch tập

đoàn Hoa Đỉnh là cháu trai của ông

Liễu Chí Trung. Hội trưởng Doãn,

tin tức của ông rất nhanh nhạy,

không biết tin này có phải thật hay

không", sếp Tô hỏi.“Sếp Tô, ông nói đúng. Chủ tịch mới

đúng là cháu ngoại của Liễu Chí

Trung”, hội trưởng Doãn gật đầu.

Sau một lúc dừng lại, hội trưởng

Doãn tiếp tục:

"Tôi có gặp cậu ta trước đây. Dù

còn trẻ nhưng cậu ta là một nhân

tài. Cậu ta không có vẻ kiêu căng

ngạo mạn thường thấy của đám cậu

ấm cô chiêu. Cậu ta mặc quần áo

bình thường, không mặc bất kỳ

nhãn hiệu nổi tiếng nào. Dù là

thuộc hàng siêu giàu có, cậu ta

thực sự trong sạch. Tôi nghĩ chắc

chắn cậu ta sẽ làm nên chuyện

trong tương lai đấy".

"Ồ? hội trưởng Doãn luôn nhìnngười rất chính xác. Nói như vậy,

đây quả là một nhân tài hiếm có",

sếp Tô trầm trồ.

Sếp Tô thầm nghĩ trong lòng, người

này không chỉ là một cậu ấm siêu

giàu có, còn không có vẻ kiêu căng,

loại người này nhất định là hiếm

thấy.

Ông ta càng có quyết tâm muốn tìm

cách mai mối con gái cho mình.

Vì vậy sếp Tô cười nói:

"Hội trưởng Doãn, ông vừa nói đã

gặp cậu ta, vậy ông có thể giới

thiệu cho tôi chút được không? Tôi

rất muốn đến gặp cháu trai của ôngLiễu".

“Đương nhiên không có vấn đề gì,

đi cùng tôi”, hội trưởng Doãn cười

nói.

Ngay sau đó, hội trưởng Doãn trực

tiếp dẫn sếp Tô đi về phía trước.

...

“Kìa, ở ngay phía trước”, hội trưởng

Doãn vừa đi vừa chỉ về phía trước.

Sếp Tô nhìn theo hướng ngón tay

của hội trưởng Doãn, thứ đập vào

mắt ông ta là bóng lưng của một

người trẻ tuổi."Sao lại thấy quen thế nhỉ?"

Sau khi nhìn thấy bóng lưng này,

sếp Tô không khỏi lẩm bẩm một

câu, cảm thấy mình đã nhìn thấy

bóng dáng này, nhưng lại không

nhớ ra là ai.

Vì quay lưng đối diện với ông ta nên

ông ta cũng không thể nhìn thấy

mặt anh, ông ta không thể phán

đoán ra được.

“Sếp Tô, lát nữa ông phải vô cùng

cung kính đấy, cậu ta ở đẳng cấp

khác hoàn toàn với chúng ta đấy”,

hội trưởng Doãn dặn dò.“Đừng lo, hội trưởng Doãn, chuyện

này ông không nói tôi cũng biết”,

sếp Tô cười đáp.

Rất nhanh, hội trưởng Doãn đã đưa

sếp Tô đến trước mặt của bóng

lưng ban nãy.

Hội trưởng Doãn nói với nhân vật

này một cách kính trọng:

"Chủ tịch Hạ, tôi là hội trưởng

Doãn, đến để giới thiệu với cậu một

người".

Sếp Tô cũng cung kính đứng tại

chỗ, trên mặt mang theo ý cườinhìn bóng lưng kia.

Dưới cái nhìn của sếp Tô, bóng

dáng này chậm rãi quay lại.

Lọt vào mắt của sếp Tô, không phải

ai khác mà chính là Hạ Vũ!

Thịch!

Thời điểm sếp Tô nhìn thấy Hạ Vũ,

nụ cười trên mặt đột nhiên dừng lại,

sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt,

trong mắt lộ ra vẻ sốc nặng.

Trong đầu sếp Tô đột nhiên như nổ

tung."Là là... là cậu!"

Sếp Tô nhìn thẳng vào mặt Hạ Vũ,

giọng nói trở nên sắc bén bởi trong

lòng kinh hãi tột độ.

Sếp Tô chưa bao giờ ngờ người

mình gặp sẽ là Hạ Vũ!

Sau khi Hạ Vũ nhìn thấy sếp Tô,

trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau đó anh bình tĩnh trở lại, một nụ

cười hiện trên khóe miệng.

Bởi vì trước đó Hạ Vũ đã dự đoán

trước được rằng mình có thể đụng

phải bố của Tô Yên, sếp Tô, trong

buổi đấu giá."Sếp Tô, ông làm sao vậy? Còn

không mau nhanh chóng chào chủ

tịch Hạ đi!"

Hội trưởng Doãn đẩy lưng sếp Tô.

"Cậu... cậu ta làm sao có thể là

cháu của Liễu Chí Trung được,

cậu... cậu ta không phải là sinh viên

Đại học Thanh Dương sao? Cậu

ta...cậu ta…"

Sếp Tô trong mắt hiện lên vẻ khó

tin, ngày hôm qua mới gặp Hạ Vũ,

còn lấy được bản sao thông tin cá

nhân của Hạ Vũ từ trường học, Hạ

Vũ trong thông tin rõ ràng là connhà nghèo.

Lúc này, Lưu Ba đang ngồi bên

cạnh Hạ Vũ cũng quay lại.

"Ây da, đây không phải là sếp Tô

sao? Chủ tịch Hạ chúng tôi, đúng là

đang học tại trường đại học Thanh

Dương. Làm chủ tịch chỉ là nghề tay

trái của chủ tịch Hạ thôi", Lưu Ba

cười nói.

"Cái này cái này....."

Tất nhiên sếp Tô biết Lưu Ba, tổng

giám đốc của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Ngay cả tổng giám đốc tập đoànHoa Đỉnh cũng đã nói như vậy, cho

dù sếp Tô không tin, thì giờ phút

này cũng phải tin!

"Sếp Tô, ông làm sao vậy? Không

phải nói muốn tôi giới thiệu với Chủ

tịch Hạ sao? Tôi giới thiệu cho ông,

sao ông lại như vậy", hội trưởng

Doãn cau mày.

Trước khi đến, hội trưởng Doãn đã

đặc biệt dặn dò sếp Tô sau khi gặp

Hạ Vũ phải có thái độ tốt, kết quả

không ngờ sếp Tô sau khi nhìn thấy

Hạ Vũ lại như vậy.

"Hội trưởng Doãn".

Hạ Vũ vẫy vẫy tay với hội trưởngDoãn, ra hiệu ông ấy không cần nói

nữa.

Ngay sau đó, Hạ Vũ nhìn sếp Tô

cười nói:

"Sếp Tô, không sai. Tôi là chủ tịch

mới của tập đoàn Hoa Đỉnh. Không

sai, tôi là cháu của Liễu Chí Trung".

"Nhưng... nhưng …", sếp Tô nhìn

chằm chằm Hạ Vũ, trong lòng vẫn

có chút bối rối.

"Ngày hôm qua ở hồ Dương Liễu,

tôi đã nói với ông rằng những gì

ông nhìn thấy chỉ là mặt hồ. Ông

không biết đáy hồ có gì, cũng giống

như không biết rõ về tôi. Chỉ dừng

lại trên bề mặt, trên thực tế, ôngkhông biết gì về tôi cả”, Hạ Vũ bình

tĩnh nói.

Sếp Tô nghe xong lời này, thở dài

một tiếng, trong lòng ông ta hiểu

hóa ra Hạ Vũ chỉ là đang che giấu

thân phận thôi.

Ông ta nghĩ kỹ lại, với địa vị của Hạ

Vũ, việc tạo ra thông tin cá nhân giả

rất dễ dàng.

“Tôi đã nhìn lầm rồi”, sếp Tô cúi

đầu.

Sếp Tô trước đó đã nghĩ nhất định

phải tìm cách mai mối con gái mình

với cháu trai của ông Liễu, không

ngờ người này lại là Hạ Vũ.Mà ông ta, hôm qua, còn ở bờ hồ

Dương Liễu ở trường đại học Thanh

Dương cảnh cáo Hạ Vũ tránh xa con

gái mình ra.

Thật là một màn kịch nực cười!

“Sếp Tô, không biết giờ ông đã cho

rằng tôi xứng đáng với con gái ông

chưa?”, Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào

sếp Tô nở nụ cười.

“Đương nhiên, đương nhiên!”, sếp

Tô cười gật đầu.

Sếp Tô trong lòng biết rằng Hạ Vũ

là cháu của Liễu Chí Trung, làm sao

có thể không xứng với con gái ông

ta được? Có mà đứa con gái ruột

của ông ta không xứng với anh thìcó.

Sếp Tô cười nói tiếp: "Chủ tịch Hạ,

hôm qua đầu óc tôi có vấn đề. Anh

đừng để ý, chuyện của anh với Tô

Yên tôi hết sức ủng hộ!"

Sếp Tô lúc này mới nghĩ kỹ, Hạ Vũ

với con gái ông ta đã là người yêu

rồi, chuyện này quả là tốt, Hạ Vũ là

con rể của ông ta, nghĩ đến chuyện

này ông ta rất vui.

"Sếp Tô, để tôi nói thật về chuyện

giữa tôi và Tô Yên. Tôi không phải

bạn trai với cô ấy. Tôi chỉ giả làm

bạn trai của cô ấy vài ngày để giúp

cô ấy đối phó với sự quấy rối của

cậu Giang thôi", Hạ Vũ nói nhẹ."Cái gì!?"

Vẻ mặt sếp Tô đột nhiên cứng đờ.

Sếp Tô vừa rồi còn đang vui mừng

trong lòng, dù sao thì ít nhất Hạ Vũ

và con gái cũng đã là người yêu rồi,

nên có thể coi ông ta là bố vợ của

Hạ Vũ và người thân của Liễu Chí

Trung.

Kết quả là, ông ta chưa kịp vui

mừng được ba giây thì Hạ Vũ đã nói

cho ông ta biết sự thật.

Lúc này, nhân viên đấu giá đã cầm

micro lên. Thông báo cho mọi người

tiến vào địa điểm đấu giá và cuộc

đấu giá sẽ sớm bắt đầu.Hạ Vũ đứng lên: "Sếp Tô, thân

phận của tôi, hi vọng ông đừng nói

cho Tô Yên biết".

“Vâng… Vâng!”, sếp Tô vội vàng gật

đầu.

"Lưu Ba, đi thôi".

Hạ Vũ gọi Lưu Ba cùng anh đi đến

địa điểm đấu giá.

Sếp Tô nhìn bóng lưng Hạ Vũ rời đi,

ánh mắt phức tạp.

Đồng thời, sếp Tô cũng thầm hạ

quyết tâm rằng cho dù Hạ Vũ và

con gái của ông ta giả thành một

đôi, ông ta vẫn phải tìm cách để tácthành cho hai người, tốt nhất là để

hai người bọn họ từ giả thành thật.

...

Thời gian bắt đầu của cuộc đấu giá

đã đến, các ông chủ lớn trong đại

hội lần lượt đi đến địa điểm đấu giá.

Đối với những cậu ấm, họ ở sảnh

ngoài chơi chơi thì được, chứ không

đủ tư cách để vào địa điểm chính

của cuộc đấu giá.

Địa điểm chính của cuộc đấu giá là

ở tầng ba. Hạ Vũ và Lưu Ba cùng

nhau bước vào, sau đó dựa theo

những con số đã được ấn định.

Ngồi ở hàng ghế VIP ở hàng đầu

tiên.Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Hoa

Đỉnh, cho dù Hạ Vũ không nói gì,

bên đấu giá cũng sẽ sắp xếp Hạ Vũ

ngồi ở ghế VIP.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu

tiên Hạ Vũ đến một nơi như vậy

trong đời.

Nhưng Hạ Vũ vẫn bình tĩnh và điềm

đạm. Bởi vì có số dư trong thẻ, nên

Hạ Vũ rất tự tin!

Hạ Vũ liếc mắt nhìn, hội trường đấu

giá không lớn, phỏng chừng có thể

chứa hơn trăm người.

Trong khi Hạ Vũ đang nhìn xung

quanh. Hướng Kim Cường của tậpđoàn Kim Cường tình cờ đi ngang

qua Hạ Vũ.

“Thằng nhãi, chờ mà xem!”, Hướng

Kim Cường trừng mắt nhìn Hạ Vũ.

“Được rồi, chúng ta hãy chờ xem,

phiên đấu giá hôm nay, ai có thể

cười cuối cùng”, Hạ Vũ cười nói.

Hướng Kim Cường không trả lời

nữa, xoay người đi về phía chỗ ngồi

của mình.

Hướng Kim Cường cũng ngồi ở ghế

VIP ở hàng đầu tiên, nhưng ông ta

ở bên trái và Hạ Vũ ở bên phải, hẳn

là bên đấu giá đã cố tình ngăn cách

hai bên.Vài phút sau, các sếp đều đã yên vị.

Phụp!

Đèn lớn của buổi đấu giá đột ngột

tắt, chỉ còn lại vài ngọn đèn nhỏ và

đèn trên sân khấu đấu giá.

Lúc này, một người chủ trì sải bước

lên sân khấu.

“Chào mừng tất cả các ông chủ đến

với cuộc đấu giá hàng năm ở thành

phố Thanh Dương”, người chủ trì có

vẻ rất nhiệt tình.

Sau khi người chủ trì lên sân khấu,

ông ấy đã giới thiệu ngắn gọn về

buổi đấu giá hôm nay, sau đó mời

một số cán bộ của thành phố ThanhDương lên sân khấu phát biểu.

Mười lăm phút đã trôi qua kể từ bài

phát biểu.

"Tôi nghĩ là các ông chủ đã mong

đến buổi đấu giá lắm rồi đúng

không nhỉ? Thôi, không nói nhiều

nữa, tiếp theo cuộc đấu giá sẽ chính

thức bắt đầu!", người chủ trì vung

tay lên.

Lúc này, vật phẩm đấu giá đầu tiên

đã được đẩy lên.

Lô thứ nhất là tranh thư pháp có giá

khởi điểm 100.000, tăng giá tối

thiểu 10.000 mỗi lần đấu.

Về phần tranh thư pháp này củanhà thư pháp nào, Hạ Vũ cũng

không chú tâm nghe, dù sao Hạ Vũ

cũng không có hứng thú với thư

pháp.

Ngược lại lời giới thiệu của người

chủ trì lại khiến Hạ Vũ muốn ngủ.

Điều khiến Hạ Vũ ngạc nhiên chính

là, bức thư pháp này sau khi bắt

đầu được bán đấu giá. Đã có rất

nhiều sếp trả giá và cuối cùng được

một sếp mua với giá 550.000.

Thứ thứ hai được bán đấu giá là

một chiếc bình cổ, Hạ Vũ cũng

không hứng thú, cuối cùng chiếc

bình cổ được bán với giá 400.000

nhân dân tệ.Vật thứ ba được đấu giá là chiếc

vòng tay bằng ngọc bích với giá

khởi điểm 300.000.

"Ba trăm năm mươi nghìn!"

"Bốn trăm!"

"Bốn trăm năm mươi!"

...

Cuộc đấu giá vừa mới bắt đầu đã

nghe tiếng đấu giá vang lên không

ngớt.

“Lưu Ba, đây là loại ngọc bích gì?”,

Hạ Vũ nhìn Lưu Ba hỏi.Hạ Vũ từng là một cậu trai nhà

nghèo, tuy rằng biết ngọc bích

nhưng lại không biết phân loại cụ

thể.

"Chủ tịch Hạ, loại này là loại ngọc

bích tốt nhất. Loại ngọc bích pha lê

này có màu sắc rất đẹp. Nếu không

có gì khác thường, nó có thể được

bán với giá hàng triệu", Lưu Ba nhìn

chằm chằm vào sân khấu và nói.

Ngay sau đó, Lưu Ba nhìn Hạ Vũ, tò

mò nói:

"Chủ tịch Hạ, anh có hứng thú với

chiếc vòng ngọc này không?"“Ừ, có chút hứng thú”, Hạ Vũ cười

gật đầu.

Lúc này giá đã được đấu lên mức

khá cao là 1,15 triệu.

"Ông chủ Đình ra giá 1,15 triệu, có

ai trả cao hơn 1,15 triệu không?"

"1,15 triệu lần một!"

"1.15 triệu lần hai!"

Người chủ trì trên sân khấu đã giơ

chiếc búa đấu giá trên tay lên và

bắt đầu đếm ngược."Tôi trả 1,5 triệu!"

Lúc này, một giọng nói lớn vang

lên.

Mọi người hướng về phía giọng nói

phát ra, nhìn thấy người trong tầm

mắt.

Đó là Hạ Vũ.

"Chậc chậc, chủ tịch mới của Hoa

Đỉnh quả là xa xỉ, vừa ra giá đã trả

nhiều như vậy rồi".

Mọi người thấy Hạ Vũ trả 1,5 triệu

đều không khỏi cảm thán.“Ông chủ Đình, tôi thích chiếc vòng

ngọc này, ông không có ý kiến gì

chứ?”, Hạ Vũ quay sang ông chủ

Đình đang ngồi cách đó không xa.

Ông chủ Đình là người vừa ra giá

1,15 triệu.

"Không... không có..", ông chủ Đình

chỉ biết cười trừ.

Lúc đầu, ông chủ Đình đã rất thích

chiếc vòng ngọc này rồi, vốn dĩ ông

ta nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ

giành được nó.

Kết quả Hạ Vũ trực tiếp trả giá lên

1,5 triệu, ông ta làm sao dám trảgiá nữa? Ông ta cũng không nghĩ sự

giàu có của mình có thể so sánh

được với Hạ Vũ.

"1,5 triệu! Chiếc vòng ngọc này là

của chủ tịch Hạ!"

Người chủ trì thấy không có ai ra

giá nữa, liền đập búa xuống.

Sau đó, cuộc đấu giá tiếp tục diễn

ra, nhiều thứ lần lượt được đưa ra

đấu giá, nhưng Hạ Vũ không ra tay

nữa.

Điều mà Hạ Vũ chờ đợi chính là

trọng điểm cuối cùng của cuộc đấu

giá, đấu giá đất.Trên sân khấu.

Sau khi một vật phẩm khác được

bán đấu giá.

“Thưa các vị, sau đây là trọng điểm

của cuộc đấu giá, đấu giá đất”,

người chủ trì lớn giọng.

Khi nhiều ông chủ trong khán

phòng nghe thấy điều này, tất cả họ

đều hừng hực khí thế.

"Miếng đất đầu tiên là mảnh ở miếu

Hỏa Thần ở phía đông thành phố.

Giá khởi điểm là hai triệu nhân dân

tệ, mức tăng giá tối thiểu mỗi lần là100.000 nhân dân tệ", người chủ trì

tuyên bố.

"2,5 triệu!"

"2,8 triệu!"

...

Giọng trả giá không ngừng vang

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!