Sau khi Thiệu Văn Bang đi rồi."À, anh Bình này, ba ngày nữa
khách sạn Thanh Vân tổ chức buổi
đấu giá đấy, anh có tham gia
không?", cậu Giang hỏi.
Một người khác cũng tiếp lời.
"Buổi đấu giá lần này chủ yếu là
đấu giá đất, nhưng cũng có kèm
theo vài món đồ nữa, nghe nói có
nhiều ông chủ lớn lắm, kể cả tập
đoàn Hoa Đỉnh và tập đoàn Kim
Cường cũng đến đấy".
Cậu Giang cũng nói: "Đây là hội đấu
giá thành phố Thanh Dương tổ chức
mỗi năm một lần, cực kỳ náo nhiệt.
Cho dù không mua món gì cũng cóthể vào trong gặp mặt, mở rộng xã
giao".
"Tuy là tôi sẽ không tham gia đấu
giá nhưng buổi đấu giá chắc chắn
tôi sẽ đi", anh Bình nói.
"Mọi người cũng đi chứ?", anh Bình
hỏi đám nhà giàu.
"Có chứ ạ, buổi đấu giá này chúng
em phải đi để mở rộng tầm mắt chứ
ạ", đám cậu ấm gật đầu.
Để tham gia buổi đấu giá thì giá trị
tài sản phải từ một trăm triệu trở
lên, bọn họ không đủ trình tham gia
nhưng bố bọn họ thì dư sức. Bọn họcó thể đi cùng bố mình.
Bọn họ cũng không định đấu giá cái
gì, chỉ để xã giao là chính.
Còn những gia đình giàu có mà tài
sản tầm mấy chục triệu thì không
xứng tầm tham gia.
"Đấu giá à?", Hạ Vũ thì thào một
câu.
Hạ Vũ chợt nhớ ra mấy ngày trước
Lưu Ba có nhắc đến buổi đấu giá
này với anh, chắc là buổi đấu giá
mà bọn họ nói, thời gian và địa
điểm trùng khớp rồi.Lúc ấy Lưu Ba cũng tỏ ý buổi đấu
giá này rất quan trọng, Hạ Vũ nhất
định phải đến, còn phải chuẩn bị
cùng tập đoàn Kim Cường tranh
cướp nữa.
Nói thế nếu ba ngày sau đám cậu
ấm cô chiêu này cũng đến, chắc
chắn Hạ Vũ sẽ gặp mặt bọn họ
thôi?
Sau đó, anh nhìn Tô Yên nói.
"Tô Yên, hội đấu giá ba ngày sau cô
có đi không?"
"Không đi, tôi chả có hứng thú gì
với việc đấu giá hết, thà tôi đi dạo
phố còn hơn, nhưng bố tôi sẽ đi
đó", Tô Yên nói.Tô Yên hỏi ngược lại Hạ Vũ: "Anh
hỏi chuyện này làm gì, chuyện này
liên quan gì đến anh đâu? Dù sao
anh cũng không được vào mà".
"Cũng chưa chắc", Hạ Vũ cười nói.
"Xì, anh mà vào được thì cái tên Tô
Yên của tôi sẽ viết ngược lại, trừ khi
anh vào đó làm phục vụ bưng trà
rót nước", Tôi Yên nói.
Hạ Vũ chỉ cười hờ hững, không nói
nhiều.
Đúng lúc này, cậu Giang đột nhiên
nhìn Hạ Vũ cười nói.
"Chủ nhân chính của ngày hôm naylà anh Bình, chúng tôi đều kính anh
ấy một ly rồi, thằng nhóc cậu cũng
nên mời anh ấy một ly mới đúng
chứ nhỉ?"
Cậu Giang nhìn Hạ Vũ ngứa mắt,
chủ động gây chuyện với anh.
"Anh Giang nói chí phải, thằng nhóc
cậu vào lâu thế rồi mà còn không
mời rượu anh Bình, cậu khinh anh
Bình đấy hả?", một tên khác cũng
nhao nhao phụ họa.
"Hạ Vũ, anh mau đi mời rượu anh
Bình đi. Với thân phận và địa vị của
anh ấy thì anh mời rượu anh ấy
cũng không không mất mặt", Tô
Yên đẩy lưng Hạ Vũ.Nếu là một cậu ấm khác thì Tô Yên
còn có thể mặc kệ.
Nhưng đây là anh Bình đấy, cô ấy
cũng không dám làm anh ta phật
lòng đâu.
Anh Bình nghe thấy thế cũng nhìn
Hạ Vũ.
Hạ Vũ cười nói.
"Anh Bình à, tôi thấy anh nên mời
rượu tôi mới đúng".
Hạ Vũ vừa dứt lời, cả phòng ồ lên.
"Vãi chưởng, thằng này điên rồi hả?
Nó mà đòi anh Bình mời rượu nó
á?""Đúng là thèm đòn mà, thằng này
muốn chết rồi".
...
Tất cả mọi người nhìn Hạ Vũ như
nhìn kẻ điên, bọn họ không ngờ Hạ
Vũ dám nói thế với anh Bình.
Cậu Giang lại mừng thầm nói: "Ha
ha, thằng nhóc mày dám hống hách
với mình thì thôi, lại còn dám ăn nói
thế với anh Bình, nó chết chắc rồi”.
Anh ta đã đạt được mục đích của
mình rồi.
Còn Tô Yên thì trợn tròn hai mắt, vẻ
mặt bất ngờ cùng khó tin nhìn HạVũ.
Hạ Vũ dám thách thức anh Bình
như thế? Cô ấy không thể hiểu nổi
hành động của anh.
Trước khi vào trong Tô Yên đã nhắc
đi nhắc lại anh Bình ghê gớm cỡ
nào, còn dặn Hạ Vũ kỹ càng không
được đắc tội anh Bình rồi, cuối cùng
Hạ Vũ lại coi lời cô ấy như gió
thoảng qua tai hả?
Còn anh Bình nghe thấy Hạ Vũ nói
thế thì vẻ mặt lập tức xám xịt lại.