“Bất kể vì lý do gì, anh đã giúp tôi,
đây là phần thưởng của anh”, Tô
Yên đưa tiền cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn, đống tiền này
ít nhất cũng phải mười nghìn.Đúng là tiểu thư đài các có khác,
vung tay rõ hào phóng.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, tôi
nói rồi, tôi chỉ giúp cô vì chướng
mắt với cậu Giang, vậy thôi”, Hạ Vũ
không lấy tiền.
Đối với Hạ Vũ trước đây, số tiền này
nhất định là một khoản tiền rất lớn.
Nhưng mà, đối với Hạ Vũ hôm nay,
có nhiều tiền như vậy rơi trên mặt
đất, Hạ Vũ còn chả thèm nhặt ấy
chứ.
"Anh không lấy? Chê ít à?", Tô Yênnhíu mày.
Tô Yên nhìn quần áo Hạ Vũ mặc.
Theo quan điểm của Tô Yên, số tiền
này là tiền tiêu vặt của bản thân,
nhưng đối với người như Hạ Vũ, đó
hẳn là một khoản tiền khổng lồ.
Ngay sau đó, Tô Yên lại lấy từ trong
túi ra một xấp tiền, đưa cho Hạ Vũ.
"Đây là 20.000 tệ, đừng chê ít nữa,
đối với anh mà nói, đây hẳn là số
tiền lớn đấy".
"Không phải tôi nói rồi sao? Tôi
không có hứng thú", Hạ Vũ lạnh
lùng nói.Nói xong, Hạ Vũ xoay người đi tới
trường học.
"Anh……"
Nhìn thấy Hạ Vũ cứ vậy rời đi, Tô
Yên liền tức giận giậm chân.
Đối với Tô Yên, những chàng trai
khác nhìn thấy cô ấy đều xum xoe,
bao nhiêu chàng trai mong đợi có
thể nói chuyện với cô ấy mà không
có cơ hội.
Kết quả là, Hạ Vũ không hề mặn mà
với cô ấy, thậm chí còn thẳng thừng
nói không có hứng thú với cô ấy?
Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một
người đàn ông như vậy.Tô Yên nhìn bóng lưng Hạ Vũ rời đi,
cô ấy dậm chân:
"Hừm, chắc chắn là giả vờ! Tôi xinh
đẹp như vậy, tôi không tin anh
không có chút hứng thú nào với
tôi!"
...
Về vấn đề này, Hạ Vũ cũng không
nghĩ nhiều. Đối với Hạ Vũ hôm nay,
đó chỉ là một chuyện tầm thường.
Về phần cậu Giang, Hạ Vũ không hề
sợ hắn.
Nếu hắn không đến làm phiền Hạ
Vũ, đó là phúc của hắn, nếu hắnthực sự dám gây rắc rối cho Hạ Vũ,
thì hắn đang tự tìm đến cái chết
đấy.
Buổi học đầu tiên của buổi chiều
vừa kết thúc.
“Hạ Vũ, hoa khôi Tô Yên, đang tìm