Hiện tại đã là mười giờ đêm, Sở Kiệt và Chu Khiết Nhan hoàn toàn hết mong đợi gì ở Lý Nhậm Vũ. Nhằm để giết thời gian, cả hai người cùng chơi trò nói thật. Vì Sở Kiệt là ông chủ cho nên cô nhường anh hỏi trước. Ngay lập tức, sắc mặt Sở Kiệt trở nên nghiêm túc, đưa mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi:
- "Tôi hỏi thật nhé. Cô đã từng thích ai bao giờ chưa?"
Nghe anh hỏi khiến cô chợt nhớ lại mà mĩm cười đáp:
- "Đã từng. Hồi đại học, tôi có thích một người. Cậu ấy nhìn xa có vẻ khó gần nhưng lại vô cùng tài giỏi. Tôi thường xuyên lén xem cậu ấy chơi bóng rổ dưới sân trường."
Nói đến đây, Chu Khiết Nhan bỗng ngập ngừng, cô quay sang nhìn người bên cạnh định thốt lên lời gì đó nhưng lại thôi, khiến anh khó hiểu, thắc mắc hỏi:
- "Khiết Nhan, cô có gì muốn hỏi tôi sao?"
- "À...thì...thật ra cậu bạn đó nhìn có nét rất giống anh. À, không, ý của tôi là tôi không chắc anh có học chung trường với tôi không."
- "Là trường Hoàn Mỹ sao?"
Nghe anh nói, Chu Khiết Nhan tròn xoe mắt ngạc nhiên. Hóa ra thời đại học cả hai chung trường với nhau. Cho nên khi lần đầu gặp anh, cô cảm thấy có chút thân thuộc nhưng lại không dám hỏi. Sợ rằng người ta bảo rằng cô thấy sang bắt quàng làm họ.
Đến nước này, Sở Kiệt không ngần ngại mà chủ động nói ra:
- "Cậu bạn khó gần mà em nói chính là anh."
- "Thật...thật sao?"
Lúc này, Sở Kiệt tiến sát về phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt của người đối diện, nghiêm túc đáp:
- "Chu Khiết Nhan, em biết không. Em cũng chính là mối tình đầu của anh. Kể từ lần đầu va chạm phải em, mùi hương trên cơ thể khiến anh không thể nào quên được."
Ngừng một lát, Sở Kiệt lại tiếp:
- "Sau khi tốt nghiệp, anh đã nhiều lần cho người tìm kiếm thông tin về người con gái tên Chu Khiết Nhan nhưng chẳng có một chút gì về em cả. Mãi đến khi anh đọc hồ sơ ứng tuyển vào vị trí trợ lí, ngay khi nhìn thấy, anh đã nhận ra em chính là cô gái năm xưa mà anh luôn tìm kiếm."
Dứt lời, Sở Kiệt chủ động ôm chầm lấy Chu Khiết Nhan khiến cô có chút ngại ngùng. Một lúc sau lên tiếng đáp:
- "Nhưng...hiện tại giữa anh và tôi..."
Suỵt...
Cô chưa nói hết câu đã bị bàn tay anh chặn lại ở khóe môi, liền sau đó Sở Kiệt trầm giọng nói:
- "Em ngại gia thế và địa vị giữa chúng ta sao? Anh cũng đã đến nhà em, hiểu rõ người thân của em. Bọn họ làm anh cảm nhận được thế nào là một gia đình."