Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

"Nếu ông muốn học hỏi y thuật của Hoa Hạ thì đứng sang một bên đừng làm phiền tôi là được".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường quay đầu nói với Vũ Hàn Thảo: "Cô đi hỏi hội phó Trần bảo ông ấy giúp tôi làm trợ thủ cùng chữa trị cho ông cụ Vũ xem ông ấy có đồng ý không?"

Vũ Hàn Thảo nhanh nhẹn gật đầu rồi chạy đi.

"Thằng nhóc! Cậu đúng là quá ngông cuồng! Được… tôi sẽ đứng đây xem xem cậu chữa trị kiểu gì!"

Watson tức giận trợn trừng mắt.

"Nếu cậu có thể chữa khỏi được căn bệnh này, tôi sẽ tặng cho cậu sợi dây chuyền đá quý trong tay tôi, nếu không chữa được thì cậu phải xin lỗi tôi, thừa nhận Đông y vô dụng".

"Ông Watson,… cái này có vẻ không ổn!", Vũ Lâm bối rối nói, bây giờ ông lão rất giống với đứa trẻ cố chấp, không phục liền đòi đánh cược.

"Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, ông đừng xen vào".

Vũ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu không nói nữa, ông ta chỉ mong Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi cho bố mình, cho dù hy vọng nhỏ nhoi nhưng con người luôn phải có niềm tin.

Ông cụ Vũ vốn có thể chữa trị ở bệnh viện tốt nhất, nhưng có vẻ ông cụ đã cảm nhận được đại nạn của mình tới nên nhất quyết đòi trở về tòa lầu cổ, ông cụ nói có chết cũng phải chết ở đây.

Ngoài căn nhà Vũ Hàn Thảo đã tìm thấy hội phó Trần.

"Hội phó Trần, đại ca Nhậm muốn mời ông giúp anh ấy chữa bệnh cho ông nội tôi một tay".

"Cái gì? Tôi không nghe nhầm đó chứ! Muốn thầy tôi làm trợ thủ cho anh ta sao?"

Hội phó Trần còn chưa lên tiếng, Chu Phong đã bắt đầu ồn ào.

"Anh ta không xứng, tên nhóc này ngang ngược thật đấy…"

"Y thuật của hội phó Trần mọi người cũng đều đã biết, tên nhóc kia, hừ, còn không xứng xách giày cho hội phó Trần nữa là!"



Đám người nhao nhao tranh luận.

"Mau đưa tôi đi, tôi có thể làm trợ thủ cho chàng trai trẻ kia, đó là vinh hạnh của Trần Bách Quy tôi".

Không ngờ hội phó Trần lại vui sướng như một đứa trẻ được nhận kẹo như vậy.

"Thầy ơi, loại người như vậy sao xứng với thầy?", Chu Phong nhắc nhở.

"Cậu thì hiểu cái gì? Y thuật của chàng trai trẻ đó đã đạt tới trình độ đỉnh cao rồi, nếu cậu còn dám sỉ nhục cậu ấy thì sau này đừng gọi tôi là thầy nữa!"

Nói xong, Trần Bách Quy đi theo Vũ Hàn Thảo vào trong nhà, để lại Chu Phong với khuôn mặt hoang mang ở ngoài.

Chỉ vì người ngoài mà thầy định cắt đứt quan hệ thầy trò với hắn.

Phải biết rằng Chu Phong có tố chất thông minh, Trần Bách Quy vẫn luôn coi trọng hắn!

Vừa rồi hắn còn thách đấu với Nhậm Kiến Tường, vậy mà bây giờ hắn đã mất hết tư cách, Vũ Hàn Thảo chẳng thèm để ý đến hắn, đến cả thầy của hắn cũng trở thành trợ thủ của Nhậm Kiến Tường.

Bây giờ Chu Phong mới biết, hắn không chỉ thua một trận đấu, mà còn thua tất cả!

Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cũng nheo mắt lại, không có ai biết hắn đang làm gì.

"Chàng trai, cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?"

Sau khi Trần Bách Quy bước vào thấy Nhậm Kiến Tường đứng thẳng ở một bên, lại thấy ông cụ Vũ, ông ta thở dài một hơi rồi hỏi.

Nhậm Kiến Tường quay sang Vũ Lâm nói.

"Ông đi tìm một chút than củi, tim thuộc hỏa, bây giờ tim của ông cụ đã rất suy yếu, cần phải sự trợ giúp của lửa".

Sau đó, Nhậm Kiến Tường lại tiếp tục dặn dò từng người một.

"Hội phó Trần, đợi lát nữa tôi sẽ dạy ông dùng kim, đến lúc đó tôi nói đến huyệt đạo nào thì ông châm vào huyệt đạo đấy nhé".

"Hàn Thảo, tôi viết một đơn thuốc, cô đi lấy thuốc về đây nhé".

Mấy người nhận được nhiệm vụ bắt đầu bận rộn.

Watson đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, ông ta cho rằng Nhậm Kiến Tường chỉ đang giả thần giả quỷ, Đông y cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Than củi nhanh chóng tìm thấy rồi được đặt dưới giường gỗ của ông cụ Vũ, thuốc cũng đã được mang tới, công tác chuẩn bị đã xong.

Nhậm Kiến Tường lặng lẽ dùng linh lực để thay đổi một chút địa thế xung quanh khiến cho linh lực bao trùm trong tòa lầu cổ.

Tiếng than cháy bùng bùng, Nhậm Kiến Tường đỡ ông cụ nửa ngồi trên mép giường, lúc này trên mặt ông cụ đã lấm tấm mồ hôi.

"Mọi người có thể ra ngoài rồi!"

Quá nhiều người ở xung quanh mặc dù không ảnh hưởng quá nhiều với Nhậm Kiến Tường nhưng cơ thể ông cụ Vũ bây giờ không được ổn định, sẽ làm hỏng việc mất.

Vũ Hàn Thảo và Vũ Lâm đều ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại ba người Nhậm Kiến Tường, Trần Bách Quy và Watson.

Trong căn phòng khói trắng lượn lờ, mùi thuốc vấn vít.

Ngoài phòng một đám người thò đầu vào phòng nhìn trộm, vừa rồi bọn họ còn khinh thường việc làm trợ thủ cho Nhậm Kiến Tường, vậy mà bây giờ lại rất ngưỡng mộ Trần Bách Quy.

Nếu Nhậm Kiến Tường thật sự chữa khỏi bệnh cho ông cụ Vũ thì một mặt nào đó cũng có thể nói Nhậm Kiến Tường là thần y số một Hoa Hạ, được làm trợ thủ cho thần y số một Hoa Hạ thì sao lại mất mặt được chứ!

Bây giờ Nhậm Kiến Tường chẳng nghĩ được nhiều chuyện như vậy, dưới biểu cảm khó tin của mọi người, nắm thuốc trong tay anh bốc khói nghi ngút rồi anh nén lại thành viên thuốc.

Đây là loại y thuật gì vậy? Hai con mắt Watson nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường.

Hội phó Trần cũng cảm nhận được những loại y thuật của Nhậm Kiến Tường đã vượt quá kiến thức của ông ta, ông ta chỉ có thể giải thích hành động của Nhậm Kiến Tường bằng cách dùng nội lực.

Đan dược còn có tên là Hộ Tâm Đan, ông cụ Vũ đã có tuổi, cơ thể rất dễ bị tổn thương.

"Cởi cáo ông cụ ra!", Nhậm Kiến Tường nói.

Trần Bách Quy cởi áo ông cụ Vũ ra theo lời Nhậm Kiến Tường, cơ thể ông cụ Vũ gầy trơ xương, trên làn da già nua còn lờ mờ nhìn thấy vài vết đạn.

Sau khi cho ông cụ dùng dùng Hộ Tâm Đan, Nhậm Kiến Tường vẫn chưa yên tâm, lại dùng thêm một chút linh lực bảo vệ mạch tim của ông cụ.

"Hội phó Trần! Huyệt nội đình, huyệt khúc trì, huyệt tâm du, mỗi huyệt ba kim".

"Chàng trai trẻ! Cái này…"

Nhậm Kiến Tường chau mày: "Cứ làm theo tôi bảo, một châm nhiều huyệt chỉ là cơ bản thôi".

Hội phó Trần gật đầu, ông ta thở dài một hơi, y thuật của ông ta còn kém Nhậm Kiến Tường quá xa.

"Thượng kỷ, đại thương, hai kim".

Nhậm Kiến Tường vừa phân phó vừa dùng linh lực hoạt động trên hai ngón phải rồi chỉ vào vùng ngực của ông cụ, tay trái Nhậm Kiến Tường cầm một chút dược liệu dung hợp, nước thuốc đi theo tay phải anh chậm rãi đi vào ngực ông cụ Vũ, ngọn lửa dưới giường cũng dần tạo thành một hình bát quái.

Quá trình chữa trị khá chậm, ông cụ thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng, loại đau khổ này chỉ ông cụ mới hiểu được, có lúc cơ thể khô nóng, có lúc lạnh cóng lại có lúc đau đớn vô cùng…

Trán Nhậm Kiến Tường cũng lấm tấm mồ hôi, tình trạng của ông cụ còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, mạch tim tổn hại lớn, Watson không rõ tình hình thế nào lại chữa trị lung tung khiến bệnh tình lại càng chuyển biến xấu hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua tầm một tiếng đồng hồ, trời cũng đã chuyển tối, nhưng người trong sân lại không hề rời đi.

Nhìn từ bên ngoài, phía trên căn nhà cổ biến thành màu đỏ rực, hình ảnh bát quái trắng đen như ẩn như hiện.

"Phù!"

Cuối cùng, Nhậm Kiến Tường cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thu lại tất cả linh lực.

Than dưới giường cũng đã cháy hết, cùng với linh lực Nhậm Kiến Tường thu về, những điều khác thường ngoài căn phòng cũng dần biến mất.

Trần Bách Quy thở hổn hển, ông ta không nhớ nổi mình đã châm bao nhiêm kim nữa, đến cuối cùng ông ta làm theo lệnh của Nhậm Kiến Tường như một cái máy.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!