“Hàn Thảo! Sao thế?”
“Đại ca Nhậm, anh tới đây mau đi, mau cứu ông nội tôi với! Ông nội tôi… Ông… Sắp không xong rồi!”, trong giọng nói gấp gáp của Vũ Hàn Thảo còn mang theo cả tiếng khóc nức nở.
“Xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ ràng xem nào”.
Qua điện thoại, Vũ Hàn Thảo kể rõ ngọn ngành.
Hóa ra, ông cụ Vũ mà lần trước Nhậm Kiến Tường gặp ở phòng khám Thần Hải chính là ông nội của Vũ Hàn Thảo.
Nhậm Kiến Tường cũng khá bất ngờ, dù biết ông cụ Vũ này có lẽ có quan hệ sâu xa gì đó với Vũ Hàn Thảo nhưng không ngờ lại là quan hệ ông cháu.
Hôm đó, sau khi ông cụ Vũ về nhà thì được bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh chữa trị, đây là liệu trình phải thực hiện hàng ngày, ông cụ Vũ cũng cảm thấy bệnh tình có chuyển biến tốt, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay ông cụ lại nôn ra rất nhiều máu, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại hơi thở mong manh.
Hơn một nửa bác sĩ của thành phố Hoa Tây đều đã tới, cùng nghĩ biện pháp với bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh nhưng dù có vỡ đầu mẻ trán cũng không nghĩ ra cách nào.
Trong lúc gấp gáp, Vũ Hàn Thảo chợt nhớ lại y thuật thần kỳ của Nhậm Kiến Tường, cô ấy chỉ đành gửi gắm hy vọng vào anh.
“Cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay!”
Nhậm Kiến Tường đồng ý rất dứt khoát, anh cất điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, trả ơn thật khó!
Lúc trước anh đã từng nhắc nhở ông cụ Vũ, hiển nhiên là ông cụ không tin anh, nếu không phải là Vũ Hàn Thảo nhờ vả thì còn lâu Nhậm Kiến Tường mới thèm quan tâm.
Anh dựa theo định vị trên di động, đến ngay nhà họ Vũ.
Nhậm Kiến Tường thầm cảm thán, nhà họ Vũ qua không hổ danh là có thực lực phi phàm, nếu Vũ Hàn Thảo không đánh tiếng trước với nhân viên an ninh thì anh chưa kịp đến gần nhà họ Vũ đã bị mấy chục vệ sĩ cao cấp bao vây, chưa nói tới nhiều nhân vật đang ẩn nấp khác.
Nhà họ Vũ được sông núi bao quanh, cả gia tộc trông tựa như một thị trấn nhỏ, bên trong đó có đủ tất cả những gì cần thiết.
Hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là những nơi mà nhà họ Vũ công khai mà thôi. Không giống nhà họ Diệp, dù nhà họ Diệp có tiếng là một gia tộc hạng ba nhưng cũng không khác gì các gia đình bình thường khác, nơi duy nhất trông khá ổn là nhà tổ họ Diệp.
“Đại ca Nhậm, ở đây!”
Lúc này, giọng nói của Vũ Hàn Thảo truyền tới.
“Nếu cô không tới thì tôi vẫn còn lạc đường mất”, Nhậm Kiến Tường mỉm cười.
“Đại ca Nhậm, xin lỗi, tôi muốn đích thân đến đón anh nên không để bảo vệ dẫn đường cho anh, mau lên xe đi! Đại ca Nhậm”.
Nhậm Kiến Tường gật đầu, rồi lên xe, nửa tiếng sau mới tới một sơn trang, vị trí sơn trang rất tốt, Nhậm Kiến Tường có thể cảm nhận được linh lực ở đây nhiều gấp mấy lần chỗ khác.
Sau khi vào sơn trang, hai người chạy thẳng đến chỗ ở của ông cụ Vũ, bây giờ cứu người quan trọng nhất.
Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến một tòa lầu cổ, trong sân lầu cổ có rất nhiều bác sĩ mặc áo trắng, trong đó còn có mấy người nước ngoài, có lẽ là người của Đế Quốc Thiên Minh.
Ngay lúc hai người chuẩn bị vào cửa, một thanh niên bỗng chặn họ lại.
“Vũ Văn Sinh, anh tránh ra, đại ca Nhậm đến để chữa bệnh cho ông nội!”, Vũ Hàn Thảo cuống cuồng nói.
Nhậm Kiến Tường nhận ra người này chính là cậu thanh niên ở bên cạnh ông cụ Vũ hôm anh gặp ông cụ lần đầu tiên.
“Cô nói chữa là chữa được à? Bao nhiêu thần y như vậy cũng bó tay, cô tìm đại một thằng lưu manh tới, không sợ ông ấy xảy ra sơ xuất gì sao?”
Tiếng cãi vả thu hút sự chú ý của các bác sĩ, bọn họ khinh bỉ đánh giá Nhậm Kiến Tường.
“Vũ Văn Sinh, anh nghe kỹ cho tôi, bây giờ không phải là lúc chúng ta tranh cãi, bệnh của ông nội mới quan trọng nhất!”
Vũ Hàn Thảo hét lên, sau đó nhỏ giọng giải thích với Nhậm Kiến Tường.
“Anh ta là anh họ tôi, không biết nghe đồn ở đâu ra chuyện ông nội có ý giao nhà họ Vũ cho bố tôi quản lý, nên suốt ngày đối đầu với tôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!