Vương Chiến gật đầu nói: "Giỏi lắm, đúng là như em nói, tên này chắc là một võ giả".
Sau khi nghe thấy sự khẳng định của Vương Chiến, Vương Quân thăm dò: "Anh có thắng được hắn không?"
Vương Chiến cười rồi nói: "Em thấy anh thua bao giờ chưa?"
Vương Quân lúc này mới yên tâm, đồng thời cũng tự cảm thấy buồn cười vì câu hỏi của mình, anh của hắn là người trăm trận trăm thắng.
"Sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi! Anh không đánh lại bọn họ đâu…", Diệp Viên Viên mở to mắt thấy trên người đã mặc một chiếc sơ mi trắng dài, cô ta nhìn sang bên cạnh thấy Nhậm Kiến Tường.
Diệp Viên Viên không kiềm chế được, lớn tiếng gào khóc, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của Nhậm Kiến Tường, nước mắt không ngừng chảy.
Tề Nguyên thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu, hắn chỉ mong Vương Quân có thể giết chết hai người này đi, nếu không chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì hắn không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa.
"Nếu đã đến rồi thì hôm nay đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây! Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày ngay đâu, tao sẽ trói mày ở một nơi không người để cho mày phơi nắng phơi gió, cho côn trùng đốt mày rồi cuối cùng bị chết đói".
Vương Quân vẫn nhớ chuyện lần trước, trong lòng vô cùng căm thù Nhậm Kiến Tường, bây giờ kẻ thù đã ở trước mặt, hắn đã nghĩ ra mười mấy cách để dày vò Nhậm Kiến Tường rồi.
"Anh mau đi đi, anh đánh không lại bọn họ đâu, người ở bên cạnh kia rất kinh khủng đấy, anh mau chạy đi!"
Diệp Viên Viên nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc đau khổ, vừa rồi cô ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vương Chiến, Nhậm Kiến Tường là người bình thường đương nhiên không phải đối thủ của gã.
Mặc dù cô ta không rõ tại sao Nhậm Kiến Tường lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cô ta biết lần trước cô ta đã đổ oan cho Nhậm Kiến Tường, bây giờ cô ta chỉ muốn Nhậm Kiến Tường nhanh chóng rời khỏi đây.
"Sao thái độ của em đối với anh lại thay đổi nhanh như vậy chứ… có phải em bị sốt rồi không?", Nhậm Kiến Tường trêu đùa, thầm nghĩ may mà đến kịp.
Giọng điệu chế nhạo của Nhậm Kiến Tường khiến cho bầu không khí như đông cứng lại, bầu không khí căng thẳng ban đầu lập tức trở nên kỳ lạ.
“Họ Nhậm kia, tôi tốt bụng nhắc nhở anh, nếu anh còn không nhanh chóng chạy đi, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng trách bà đây không nhắc nhở anh”, Diệp Viên Viên trả lời theo bản năng.
“Em gái! Tôi không đến đây để nhìn hai người tán tỉnh nhau đâu”, Vương Quân tức giận nói: “Mày giết chết tên kia cho tao thì có thể lập tức rời đi”.
Vương Quân chỉ tay vào Tề Nguyên, sắc mặt Tề Nguyên lập tức trở nên khó coi, mặc dù hắn muốn Nhậm Kiến Tường chết, nhưng nếu hắn ra tay, hắn sẽ là hung thủ giết người, dù Tề Nguyên sống giàu sang nhưng vẫn không có can đảm đó.
Tề Nguyên chần chừ do dự khiến Vương Quân rất khó chịu, Vương Chiến cũng cầm thêm vài hòn đá trong tay.
Lòng Tề Nguyên dao động, hắn biết nếu hôm nay hắn không giết Nhậm Kiến Tường thì người chết sẽ là hắn, Tề Nguyên không còn chần chừ nữa, mà đi về phía hai người Nhậm Kiến Tường.
“Ha ha! Dù sao anh cũng phải chết, đến đó đừng trách tôi nhé”, tay phải của Tề Nguyên bị thương, nhưng hắn thấy không có vấn đề gì khi đối phó với một mình Nhậm Kiến Tường.
Có điều, chuyện xảy ra sau đó khiến hai mắt hắn trợn tròn, dáng vẻ không thể tin nổi.
Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường cầm thêm một hòn đá trong tay, đập vào vai trái của Tề Nguyên giống như cách cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!