"Tề Nguyên! Mày xem tao là ai?", Trần Sinh đưa tay lên lột lớp da trên mặt ra để lộ ra khuôn mặt thật sự.
"Là anh!", Tề Nguyên hoảng hốt, vì hắn vừa nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ, người này chính là tài xế lần trước đã cướp bọn họ, Vương Quân.
"Chúng mày suýt nữa thì hại tao ngồi tù, nếu không có anh tao thì chắc cả đời này tao cũng không ra khỏi đó được, hôm nay… hai đứa chúng mày làm một đôi uyên ương chết ở cái đầm này đi!"
Tề Nguyên và Diệp Viên Viên sợ xanh mặt, chuyện lần trước vẫn còn chưa nguôi ngoai, bây giờ hai người chỉ muốn chạy trốn, Tề Nguyên không nói gì kéo tay Diệp Viên Viên chạy về phía rừng rậm ở gần đó.
Nhưng nơi rừng rậm lại đột nhiên xuất hiện một người.
Người này giống như ma vậy, bước đi không hề có tiếng động, gã đứng lẳng lặng ở đó nhìn hai người khiến cả hai đều khiếp sợ.
Người này chính là Vương Chiến - anh trai của Vương Quân.
Tề Nguyên chỉ liếc qua cũng có thể nhìn ra người này chính là một cao thủ võ giả.
Mặc dù Tề Nguyên cũng biết chút võ thuật nhưng mà sau lần trước hắn đã hiểu ra một điều, võ thuật của hắn chẳng là gì so với những người thế này.
"Đại ca, nếu anh có thể tha cho chúng tôi thì muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho anh".
"Người đằng sau chúng mày là em trai tao, em trai tao muốn giết chúng mày thì chúng mày chắc chắn phải chết! Còn về tiền… chi phí để cho tao ra tay có khi cả họ nhà mày cũng không đủ tiền đâu".
Nói xong, Vương Chiến nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, đôi mắt híp lại trông vô cùng tàn nhẫn, tay phải gã ném viên đá vèo phát ghim vào vai phải của Tề Nguyên.
"A!", Tề Nguyên hét lên một tiếng, vai phải hắn chảy rất nhiều máu.
Diệp Viên Viên hoảng sợ, chuyện gì vậy? Dường như cô ta vừa xem một cảnh phi lá giết người trong phim truyền hình.
Thật sự gặp chuyện này ngoài đời khiến cô ta khó có thể chấp nhận được, đúng là quá ảo diệu!
Vương Chiến đứng cách bọn họ tầm hơn mười bước vậy mà lại có thể dùng một viên đá nhỏ ném xuyên qua bả vai của Tề Nguyên, chuyện này đúng là không thể dùng lẽ thường để giải thích được.
"Võ giả!"
Ánh mắt Tề Nguyên xám xịt lại, là con cháu nhà họ Tề, hắn cũng đã từng nghe nói đến sự tồn tại của võ giả, trước đây hắn nghĩ cho dù có gặp võ giả hắn cũng có thể đánh hòa, nhưng bây giờ hắn mới biết trong mắt người ta hắn cũng chẳng khác rác rưởi là bao.
Tay trái Tề Nguyên ôm lấy tay phải, Diệp Viên Viên cũng không nhẫn tâm nhìn Tề Nguyên đau đớn liền xé một góc áo để băng bó cho Tề Nguyên.
Hắn không muốn chết một chút nào, người ta thường nói anh hùng yêu mỹ nhân, nhan sắc của Diệp Viên Viên cũng được coi là cực phẩm, thấy Diệp Viên Viên ở bên cạnh, trong lòng Tề Nguyên lại nhớ lại cảnh tượng bị cướp lần trước.
Hắn quyết liều một phen, nhân lúc Diệp Viên Viên không chú ý hắn liền xé rách áo của Diệp Viên Viên.
"Tề Nguyên, anh làm gì vậy?", Diệp Viên Viên không kịp phản ứng lại, cô ta còn tưởng Tề Nguyên đau đớn tới mức mơ hồ.
Tề Nguyên không để ý tới Diệp Viên Viên mà quay đầu lại nói với hai người Vương Chiến và Vương Quân.
"Hai anh, tôi tặng bạn gái của tôi cho hai anh, hai anh muốn chơi thế nào cũng được, chỉ cần các anh tha cho tôi là được".
Vẻ mặt Vương Chiến vẫn không chút thay đổi.
Thấy Diệp Viên Viên rách áo, Vương Quân nuốt nước bọt, thấy cảnh tượng này hắn có chút không chịu nổi.
Tề Nguyên nhận ra chút thay đổi của hắn, Tề Nguyên mừng rỡ tiếp tục xé áo của Diệp Viên Viên ra.
Lúc này Diệp Viên Viên bối rối, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ mỏng manh, cho dù Tề Nguyên chỉ còn một cánh tay lành lặn cô ta cũng không thể phản kháng lại được.