"Hơn nữa mở công ty mình cũng chẳng biết làm gì, mối quan hệ cũng không có, thôi đừng mơ mộng hão huyền nữa", Tần Vũ thở dài nói.
"Những thứ này cậu không cần lo, cậu cứ nghĩ xem bản thân nên làm gì đi, những thứ khác cứ để mình giải quyết".
Tần Vũ im lặng một lúc.
"Mình nghĩ, nếu như thật sự mở một công ty thì chắc có lẽ sẽ liên quan đến y dược đấy! Dù gì thì mình cũng trong ngành mà".
Nhậm Kiến Tường mỉm cười: "Cậu cứ suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xong thì nói với mình, đến lúc đó chúng ta cùng nghiên cứu".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, sau này mình được làm việc cùng nhau rồi!", Tần Vũ vô cùng xúc động.
…
Sau khi tạm biệt Tần Vũ, Nhậm Kiến Tường nhìn đồng hồ cũng là buổi trưa rồi, bây giờ Diệp Yến vẫn đang làm việc, anh lại muốn đến công ty xem thử.
Anh định bắt một chiếc taxi thì lại nhìn thấy Diệp Viên Viên và Tề Nguyên.
Hai người đi trên phố vừa nói vừa cười, ánh mắt Tề Nguyên vô cùng dịu dàng, nhưng đối với Nhậm Kiến Tường sống mấy nghìn năm thì anh liếc một cái là thấy rõ dục vọng sâu không đáy ẩn giấu sau ánh mắt Tề Nguyên.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu định rời đi nhưng anh bỗng nheo mắt lại.
"Có khí tức của võ giả!"
Nhậm Kiến Tường dùng thần thức dò xét những người xung quanh, bây giờ anh đã đạt tới cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, với cảnh giới này anh vẫn chưa đủ sức uy hiếp nếu gặp võ giả hạng đen.
Trong giây lát anh đã tìm thấy võ giả, gã ở đằng sau Diệp Viên Viên năm mét.
Một tên đô con mặc vest đen nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên và Tề Nguyên bằng ánh mắt như chim diều hâu.
Nhậm Kiến Tường dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người tên đô con này, khí tức này anh đã từng cảm nhận được ở trên người tên tài xế Vương Quân.
Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm: "Vương Chiến?"
Diệp Viên Viên và Tề Nguyên vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm, vẫn cười nói rồi lên chiếc xe Porsche màu trắng của Tề Nguyên.
Nhậm Kiến Tường thăm dò Vương Chiến mà gã không hề cảm nhận được, ánh mắt vẫn nhìn theo chiếc xe của Tề Nguyên, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhậm Kiến Tường nhìn theo ánh mắt của Vương Chiến thì anh thấy một người tài xế đứng tuổi mập mạp đầu hói.
"Tài xế có vấn đề!"
Lúc Nhậm Kiến Tường định tới cứu Diệp Viên Viên thì chiếc xe lại chạy đi mất.
Nhậm Kiến Tường vội vàng bắt một chiếc taxi rồi bảo tài xế taxi đuổi theo chiếc Porsche màu trắng, Vương Chiến cũng cười xảo quyệt rồi biến mất trong một con ngõ.
Chiếc xe của Tề Nguyên càng lúc càng đi xa khỏi thành phố.
Nhậm Kiến Tường đành phải đưa thêm tiền để tài xế tiếp tục bám đuôi theo.
"Ông Trần! Ông lái xe kiểu gì thế? Chúng tôi muốn đi đến khu vui chơi ở Tây Thành cơ mà, sao ông lại lái ra vùng ngoại ô hẻo lánh thế này!"
Thấy Tề Nguyên ăn nói thô tục, Diệp Viên Viên hơi chau mày, cô ta không thích những người đàn ông ăn nói thô tục.
Thấy vẻ mặt của Diệp Viên Viên, Tề Nguyên cũng nhận ra mình vừa thất lễ nên cười trừ một cái.
"Ông Trần! Có phải ông đi nhầm đường rồi không?"
Hai người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tài xế không hề lên tiếng, mà sau khi rời khỏi khu vực nội thành chiếc xe lại càng đi nhanh hơn, rồi phi thẳng vào một ngọn núi lớn không một bóng người.
Hai người bắt đầu sợ hãi, không biết có chuyện gì xảy ra mà tài xế không lên tiếng.
Lúc này tốc độ xe đã lên tới một trăm hai mươi km/h.
Diệp Viên Viên sợ hãi khóc lóc: "Tề Nguyên, anh mau bảo ông ta dừng lại đi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!