Lạc Tiểu Điệp và Tần Vũ chắc chắn sẽ không nhận tiền của Chu Hạo.
Hai người họ đều không phải kiểu người ham vật chất, vả lại, trước thái độ hôm nay của Chu Hạo, Tần Vũ cũng không mấy tức giận nữa, trong lòng anh ấy vốn cũng không ưa loại người như hắn, nhưng vì có mặt Nhậm Kiến Tường, mọi chuyện kết thúc như vậy, anh ấy cũng đã mãn nguyện lắm rồi..
Tần Vũ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, trong lòng càng lúc càng thấy khó hiểu Nhậm Kiến Tường ngày hôm nay.
"Đã như vậy rồi mà không biết đường mau cút đi à".
"Tôi cút ngay đây!"
Được lệnh của Nhậm Kiến Tường, Chu Hạo hệt như được ban đặc ân, vội vàng kéo đàn em bỏ chạy.
"Nhậm Kiến Tường, chuyện cũng đã xong rồi, tôi cũng đi đây!"
Lúc này, Lý Thành cũng tôn trọng Nhậm Kiến Tường hơn.
Nhậm Kiến Tường của bây giờ đã không còn là Nhậm Kiến Tường mà anh ta quen biết hồi còn học đại học nữa, đến cả Chu Hạo cũng phải e sợ, trong lòng anh ta đương nhiên cũng biết rõ, chỉ là hối hận vì ban nãy không đứng ra nói đỡ cho Tần Vũ.
Lý Thành cũng biết, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội làm bạn với Nhậm Kiến Tường, đã vậy lại còn là lần thứ hai bỏ lỡ!
Nhậm Kiến Tường gật đầu, Đường Lỗi và Vương Mãnh không còn mặt mũi nào để ở lại đây thêm nữa, lẳng lặng bỏ về, Lý Mai cũng vậy.
Trong lòng Lý Mai lúc này cũng có chút khổ tâm, ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã biết mình chọn nhầm người, nhưng cô ta không biết rằng cho dù thế nào đi chăng nữa, Nhậm Kiến Tường cũng sẽ không qua lại với cô ta, suy cho cùng cũng tại cô ta đã quá tự tin về bản thân mình mà thôi.
"Kiến Tường, thật may là nhờ có cậu! Nếu đã vậy thì chúng tôi cũng về đây, cậu phải hiểu rằng, vừa nãy chúng tôi có nói gì cũng vô dụng, chỉ mong cậu đừng trách chúng tôi!"
"Không sao!"
Các bạn cùng lớp còn lại cũng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại bốn người Nhậm Kiến Tường.
"Tiểu Điệp, đây là Nhậm Kiến Tường, người anh em mà anh vẫn thường kể cho em nghe".
"Cảm ơn anh, anh Tần Vũ rất hay nhắc đến anh", Lạc Tiểu Điệp cảm ơn đầy chân thành.
"Chị dâu đừng khách sáo vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi".
Nhậm Kiến Tường nói đùa.
Nhậm Kiến Tường đang cố dịu bớt không khí căng thẳng, nhưng thái độ ban nãy của Chu Hạo lại khiến Lạc Tiểu Điệp coi anh như một nhân vật lớn, quyền lực.
Sau khi nghe thấy hai từ "chị dâu", Lạc Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, hậm hực lườm Tần Vũ một cái, Tần Vũ chỉ gượng cười, trong lòng cũng khắc ghi ân huệ của Nhậm Kiến Tường.
"Tần Vũ, mau đưa chị dậu về nghỉ đi chứ! Trông chị dâu có vẻ mệt lắm rồi đấy".
Nhậm Kiến Tường biết rõ, giờ không phải lúc thích hợp để mấy anh trò chuyện, ban nãy, Lạc Tiểu Điệp cũng bị dọa cho khiếp vía nên giờ cũng cần nghỉ ngơi.
"Người anh em, ân huệ này không lời nào cảm ơn hết được!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!