"Đường Lỗi! Lúc trước tôi cứ nghĩ cậu rác rưởi, bây giờ xem ra cậu còn rác rưởi hơn cả tôi nghĩ đó, đàn em trình này mà cũng dám mang ra khoe khoang".
Nhậm Kiến Tường phủi tay rồi không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người đi đến chỗ Tô Hân Di và Tần Vũ.
"Cái gì vậy! Từ bao giờ mà Nhậm Kiến Tường khỏe vậy?"
"U là trời! Tôi đang nằm mơ sao?"
…
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vệ sĩ cấp bậc quyền vương đó, vậy mà bị xử lý nhanh gọn như vậy sao?
Khuôn mặt Tô Hân Di và Tần Vũ cũng không khỏi đầy ngạc nhiên.
Người này là Nhậm Kiến Tường mà bọn họ quen biết sao? Thay đổi nhiều quá nhỉ.
Vương Mãnh cảm thấy trên mặt mình đau rát, ban nãy anh ta còn khuyên Nhậm Kiến Tường đừng chọc vào sếp Đường, hơn nữa còn buông lời châm chọc, bây giờ anh ta mới biết Nhậm Kiến Tường thật sự không coi hai tên vệ sĩ kia ra gì.
“Đường Lỗi, là cậu bảo bọn họ ra tay với tôi, tôi nhất thời không khống chế được lực đạo, chuyện này không thể trách tôi được đâu nhé”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi mở tay ra nói.
“Hai thằng chúng mày đúng là phế vật, cút hết đi cho tao, sau này không cần phải đến nữa, nơi này của tao không nuôi phế vật!”
Đường Lỗi vốn dĩ muốn làm cho Nhậm Kiến Tường khó xử, hiện giờ bản thân mới là người nhục mặt, trong lòng Đường Lỗi sắp tức phát điên.
Lúc này, hai tên vệ sĩ rất muốn đi, thế nhưng ban nãy khi Nhậm Kiến Tường dùng tay đỡ lấy nắm đấm của chúng đã sử dụng một chút ám kình, trong vòng nửa tiếng đồng hồ hai người bọn chúng đừng hòng động đậy được.
Lý Mai đứng bên cạnh khẽ vỗ vào lưng Đường Lỗi.
“Anh Đường! Cậu ta thắng thì cũng có làm sao, chẳng qua chỉ là một kẻ ngang ngược mà thôi, sao có thể so sánh với một người sống trong tầng lớp thượng lưu của xã hội như anh được chứ!”
Lời nói của Lý Mai cũng có chút tác dụng, sắc mặt của Đường Lỗi mới dần tốt hơn một chút.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều sợ hãi Đường Lỗi, có bạn học sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường đã thốt ra những lời tán thưởng anh từ sâu trong nội tâm.
“Nhậm Kiến Tường! Mấy năm không gặp, thằng nhóc nhà cậu được đấy! Sao bản lĩnh mà lại lợi hại thế, hai người đó cũng phải tới một trăm cân, sao cậu có thể mỗi tay nhấc một tên nhẹ nhàng như nhấc con gà nhép vậy?”
Đường Lỗi càng nghe càng khó chịu, ngồi trên ghế không nói lời nào.
Lý Mai đứng ra, bây giờ chính là lúc tốt nhất để cô ta bám vào cây đại thụ Đường Lỗi.
“Nhậm Kiến Tường, tốt nhất là cậu vẫn nên xin lỗi anh Đường đi, tôi nghĩ bây giờ có lẽ cuộc sống của cậu cũng rất khó khăn nhỉ! Cậu xin lỗi một câu đi, anh Đường vui rồi có lẽ sẽ thưởng cho cậu chút gì đó thì sao”.
“Đúng đấy! Sếp Đường muốn vệ sĩ của anh ấy rèn luyện chút mà thôi, cậu lại làm người ta bị thương như thế?”
Vẫn có người lựa chọn đứng về phía Đường Lỗi, dù gì Đường Lỗi có tiền có thế, mà Nhậm Kiến Tường chẳng qua chỉ là có tí võ mèo mà thôi.
“Nếu như hai đấm ban nãy mà đánh trúng Nhậm Kiến Tường thì kết cục của Nhậm Kiến Tường sẽ còn thảm hơn, mấy người đều bị mù hết cả lũ rồi à?”, Tô Hân Di thay Nhậm Kiến Tường nói lý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!