Thấy thẻ ngân hàng trong tay Đường Lỗi, đôi mắt Lý Mai phát sáng, cơ thể không tự chủ được lại xích lại gần Đường Lỗi một chút.
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ bật cười, Đường Lỗi muốn xử lý mình theo cách này sao?
Anh vốn không muốn nhận lời thách đấu nhưng Tần Vũ lại lên tiếng.
"Tôi đánh với bọn họ!"
Tần Vũ sợ Nhậm Kiến Tường bị thương lên giành nói trước.
Đường Lỗi chỉ thiếu điều lấy cái quần đội lên đầu nữa thôi, nếu Nhậm Kiến Tường mà không nhận lời thách đấu nữa thì đúng là mất hết mặt mũi, e là sau này hai người họ sẽ bị cười cho thối mũi mất.
Đường Lỗi chau mày, mặc dù hắn cũng không thích Tần Vũ nhưng mục đích chính hôm nay của hắn là đánh Nhậm Kiến Tường tàn phế, lúc này Tần Vũ lại nhảy ra phá hỏng kế hoạch của hắn.
"Cậu không phải đối thủ của chúng, để mình lên đi!"
Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ nói, anh liếc mắt một cái là nhìn ra hai người đằng sau Tần Vũ có năng lực như thế nào, mặc dù không phải là võ giả nhưng có thể nói là cao thủ trong đám người thường rồi, Tần Vũ còn chẳng đỡ nổi một chiêu của chúng nữa là.
"Nhưng mà…"
"Tin mình!", Nhậm Kiến Tường điềm đạm nói, ánh mắt anh rất tự tin dường như đây chỉ là chuyện nhỏ vậy.
"Nhậm Kiến Tường! Kệ cậu ta đi, đừng đánh nhau với bọn chúng!"
Đúng lúc này một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Nhậm Kiến Tường hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, một cô gái mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt đứng cách anh không xa.
"Tô Hân Di! Sao bây giờ cậu mới đến?", Tần Vũ nhận ra Tô Hân Di liền vui mừng nói.
"Mình có chút trục trặc thôi, lâu rồi không gặp".
Tô Hân Di đưa tay phải ra muốn bắt tay với hai người.
Nhậm Kiến Tường quan sát Tô Hân Di một lượt, không thể phủ nhận, mấy năm không gặp Tô Hân Di lại càng xinh đẹp hơn nhiều, không còn là cô nhóc ngây ngô thời đại học nữa.
"Lâu rồi không gặp!"
Nhậm Kiến Tường cũng giơ tay phải ra, bây giờ rất nhiều thứ đã thay đổi, lần gặp mặt này cũng có chút thổn thức.
"Tô Hân Di! Mình còn tưởng cậu không tới nữa! Đúng lúc mình đang muốn cậu tận mắt nhìn thấy Nhậm Kiến Tường ăn hại đến mức nào", Đường Lỗi đắc ý nói.
"Nhậm Kiến Tường, hai tên vệ sĩ của cậu ta đã từng là quyền vương đó, cậu đừng đi".
Còn chưa kịp ôn chuyện cũ với nhau Tô Hân Di đã lên tiếng nhắc nhở.
"Yên tâm đi! Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mình cũng không giống ngày xưa đâu".
Nói rồi Nhậm Kiến Tường thản nhiên bước tới giữa sân của khu nông trại, liếc mắt nhìn hai tên vệ sĩ: "Hai người cùng lên đi! Khỏi phải tốn thời gian của tôi".
"Ngông cuồng!"
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ bây giờ Nhậm Kiến Tường lại trở lên điên cuồng đến vậy.
"Ha ha! Lại còn thích giả vờ! Cẩn thận lát nữa lại bị đưa đi viện đấy", Vương Mãnh lên tiếng chế giễu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!