Trong lòng Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường chắc chắn không phải loại người đó, anh có thể không quan tâm bất cứ điều gì đi cứu cô và Thư Thư nhưng nghe Diệp Viên Viên xác nhận như vậy trong lòng cô rất mâu thuẫn.
"Yến Nhi! Em có tin anh không?"
Diệp Yến do dự một lúc rồi nói: "Em tin anh!"
"Vậy là được rồi! Mau đi ngủ thôi!", Nhậm Kiến Tường không muốn dài dòng về vấn đề này nữa.
Diệp Yến cũng không hỏi thêm.
Cô cảm thấy Nhậm Kiến Tường rất thần bí, mặc dù anh giải thích là anh tu hành sâu trong núi với những người khác nhưng câu chuyện này giống như tiểu thuyết vậy.
Ngày hôm sau, một tin tức hot rần rần tại thành phố Hoa Tây, tên tội phạm Vương Quân đã bị bắt, hơn nữa các bên liên quan đang tìm kiếm người giúp bọn họ bắt được kẻ phạm tội để khen thưởng.
Lúc này, nhân vật chính của câu chuyện vẫn còn đang ngủ ngon giấc, hôm nay là cuối tuần, con gái không đi học, Diệp Yến cũng không đi làm.
Sau khi biết chuyện này, Diệp Viên Viên còn gọi cả Tề Nguyên đến đồn cảnh sát lấy lời khai, nhưng bọn họ đều không biết ai là người đã cứu bọn họ, sau khi hai người tỉnh lại thì đã ở trên xe rồi.
Cảnh sát cũng đến nhà Nhậm Kiến Tường hỏi thăm về tình hình lúc đó.
Nhậm Kiến Tường nói anh cũng ngất nên không biết gì, đồng thời thừa nhận luôn anh là người lái xe đến đồn cảnh sát nhưng vì vội đón con gái lên rời đi luôn.
Vương Quân trong nhà giam cũng không nói nói một lời nào, khiến cảnh sát cũng bó tay, bởi vậy nên bọn họ không tìm ra người tốt trừ hại giúp dân là ai.
Chuyện này cũng lắng xuống, Nhậm Kiến Tường định cuối tuần này sẽ ở nhà một cách yên bình, anh còn đang nghĩ đến việc sẽ nâng cao tu vi của mình lên.
Nhưng đúng lúc này thì điện thoại Nhậm Kiến Tường đổ chuông, người gọi đến cho anh là Tần Vũ.
"Kiến Tường! Ngày mai họp lớp đấy đi cùng mình nhé?"
Bây giờ Nhậm Kiến Tường mới nghĩ ra lần trước Tần Vũ cũng đã nói chuyện này với anh rồi.
"Mình không đi đâu! Cũng có gì vui đâu, mình còn chẳng nhớ mấy người!"
Đầu bên kia ngập ngừng một chút rồi nói: "Đi một chuyến thôi mà! Lần này Tô Hân Di cũng đến đấy, hơn nữa mình nghe nói dạo gần đây cậu ấy gặp chút chuyện, cậu không muốn đi thăm cậu ấy sao?"
"Được rồi! Ngày mai gọi điện cho mình rồi chúng ta cùng đi".
Nhậm Kiến Tường cúp máy, vẻ mặt có chút khác lạ.
Hai người bạn thân nhất của anh thời đại học là Tần Vũ và Tô Hân Di.
Nghĩ tới Tô Hân Di, trong lòng Nhậm Kiến Tường lại hơi xúc động, rất nhiều chuyện cũ chợt ùa về.
Lúc đầu nếu không xảy ra chuyện với Diệp Yến và chuyện ở tiên giới thì có lẽ anh đã ở bên cạnh Tô Hân Di rồi.
Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, Tần Vũ gọi điện thoại đến báo địa điểm họp lớp ở khu nông trại Thường Sơn, ăn uống xong sẽ đến quán karaoke hát hò.
Nhậm Kiến Tường nói với Diệp Yến một câu rồi đến chỗ hẹn với Tần Vũ.
"Ấy! Nhậm Kiến Tường, cậu ăn mặc tùy tiện vậy!"
Thấy Nhậm Kiến Tường ăn chiếc áo lỡ tay trắng với quần jean, Tần Vũ bật cười ha hả.
Trong buổi họp lớp ai mà chẳng muốn ăn mặc đẹp, vậy mà Nhậm Kiến Tường vẫn ăn mặc như thường ngày, chẳng để ý gì đến việc này.
"Có phải đi xem mắt đâu, kệ nó đi", đối với Nhậm Kiến Tường quần áo mặc thoải mái là được.
Hai người nhanh chóng đến khu nông trại Thường Sơn.