Nhìn thấy hai người kia sắp đến gần Diệp Viên Viên mà Tề Nguyên lại chẳng còn cách nào khác.
“Đừng… các anh đừng tới đây… Anh rể…”
Diệp Viên Viên hét lớn về phía chiếc xe, lúc này cô ta đặt hy vọng duy nhất vào Nhậm Kiến Tường.
“Haizz! Những chuyện này lúc nào cũng xảy ra với mình”, trong lòng Nhậm Kiến Tường thầm nghĩ, anh cũng khá bất lực.
Sau khi dụi dụi mắt, Nhậm Kiến Tường bước ra khỏi xe.
Hai người kia đang đến gần Diệp Viên Viên với nụ cười xấu xa.
“Viên Viên! Em không sao chứ?” Nhậm Kiến Tường đang định xử lý đám người này nhưng lại phát hiện Diệp Viên Viên đã bị dọa sợ đến mức ngất xỉu.
Nhậm Kiến Tường không khỏi cảm thán, Diệp Viên Viên thường ngày trông rất ngang ngược, nhưng không ngờ lại nhát gan như vậy.
“Anh Nhậm! Anh mau vào trong xe đi! Khóa cửa xe lại, những người này cứ để tôi xử lý”.
Bây giờ là lúc thể hiện bản thân, Tề Nguyên không muốn bị người khác phá hỏng sự nổi trội của hắn.
“Nhóc con! Mày nên nghĩ cách tự bảo vệ mình trước đi!”, một trong hai tên côn đồ lấy ra một con dao từ bên hông, ném vào tay gã tài xế.
Lúc này Tề Nguyên đã bắt đầu hoảng sợ.
Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, anh cũng không biết có thể tránh được nhát dao này với cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng của mình bây giờ hay không.
“Xem ra mình phải nhanh chóng nâng cao trình độ tu luyện mới được!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.
Tài xế giơ dao lên kề sát cổ Tề Nguyên, Tề Nguyên sợ đến run cả người.
Vừa nãy hắn hống hách như vậy là vì hắn biết võ, nhưng võ thuật cao đến mấy cũng sợ một con dao bếp, bây giờ hắn có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào, hắn vẫn chưa muốn chết.
“Đại… Đại ca! Thả tôi ra! Trong... trong thẻ ngân hàng của tôi có hai trăm nghìn tệ, chỉ cần anh tha cho tôi, thì tiền này sẽ là của các anh”.
Tề Nguyên lập tức trở nên nhát gan, lấy thẻ ngân hàng của mình ra và đưa bằng hai tay.
“Nhóc con! Vừa rồi tao còn nể mày là một thằng đàn ông, không ngờ mày lại là một người nhu nhược”.
Tài xế cười gằn, một tay cầm lấy thẻ ngân hàng của Tề Nguyên.
“Vừa nãy tao thật sự không có ý định lấy mạng mày! Nhưng… Bây giờ tao đổi ý rồi. Hôm nay, đây chính là nơi chôn thân của bọn mày, còn cô gái kia, tao sẽ giữ lại, khi nào không muốn chơi nữa tao sẽ tiễn cô ta đến gặp bọn mày, ha ha…”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy gã tài xế nói vậy, hai người ở phía trước Nhậm Kiến Tường cũng bật cười ha hả với vẻ mặt rạo rực dâm đãng, đã lâu lắm rồi bọn chúng chưa “nếm” đồ ngon.
“Đại ca, nhà… nhà tôi rất giàu! Nếu anh chịu thả tôi ra thì chắc chắn sẽ càng có nhiều lợi ích”.
Tề Nguyên cầu xin với vẻ mặt lấy lòng.
Hắn sợ rằng lỡ như tài xế run tay thì hắn sẽ mất mạng.