Tài xế xuống xe trước, sau đó, Tề Nguyên và Diệp Viên Viên cũng xuống xe theo.
Nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn đang ngủ trong xe.
Không phải anh không biết chuyện gì đang xảy ra! Anh chỉ nghĩ rằng nếu Tề Nguyên đã có thể giải quyết thì anh cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.
“Ha ha, anh rể của em đúng là không bận tâm gì nhỉ! Thật không biết anh ta ngủ thật hay giả vờ nữa, không phải là sợ rồi chứ!”, Tề Nguyên cười ha ha nói, rất nam tính che chở cho Diệp Viên Viên ở phía sau.
“Ranh con, lấy tiền chuộc mạng! Tao sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”, gã tài xế đã không còn kiên nhẫn.
“Tao cũng không nói lần thứ hai, mày thật sự không nên chọc vào tao! ”
Tề Nguyên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói rồi vung ngay một cú đánh.
Không ngờ Tề Nguyên lại có lá gan lớn như vậy, tài xế hơi sững sờ, sau đó cũng lập tức đánh trả lại.
Võ thuật của Tề Nguyên là dùng để thi đấu, còn trong trường hợp đánh nhau thật sự, hắn không làm tài xế bị thương nhiều, có điều, Tề Nguyên vẫn chiếm ưu thế được một lúc.
Nhận ra mình không phải là đối thủ của Tề Nguyên, tài xế huýt sáo, trong đường hầm lại xuất hiện thêm hai người.
“Nhóc con! Để xem mày còn vênh váo được nữa không!”
Ba người này là đám cướp bóc trong khu thành phố, mỗi một lần cướp xong là bỏ đi ngay, đây cũng là nguyên nhân đến tận bây giờ bọn chúng vẫn chưa bị bắt.
Trải qua trận đấu vừa rồi, Tề Nguyên càng tự tin hơn nhiều, hắn nghĩ rằng dù có thêm hai người thì bọn chúng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Diệp Viên Viên hơi lo lắng nhìn Tề Nguyên.
Đột nhiên cô ta cảm thấy Tề Nguyên cũng không tệ, suy cho cùng nhà họ Tề cũng là gia tộc hàng đầu của thành phố Hoa Tây, hơn nữa Tề Nguyên lại là người có chí hướng, tuy rằng có một số khuyết điểm nhỏ, nhưng trong tình huống này, Diệp Viên Viên đã thẳng thừng gạt bỏ những khuyết điểm đó của Tề Nguyên.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiến Tường với vẻ khinh bỉ, bên ngoài gây ra tiếng động lớn như vậy, sao anh ta có thể không nhận ra chứ?
Cô ta lắc đầu, lẩm bẩm: “Sau khi trở về mình sẽ khuyên chị ly hôn với tên vô dụng này!”
Nhậm Kiến Tường chắc chắn đã sợ đến mức không dám mở mắt, lúc này Diệp Viên Viên cũng không thèm vạch trần anh, mà chỉ liếc nhìn anh với vẻ chán ghét, rồi lại đưa mắt nhìn Tề Nguyên.
“Ha ha! Nếu ngay cả một thằng nhóc như mày mà bọn tao cũng không đối phó được thì sao bọn tao còn lăn lộn được nữa”.
Nói xong, gã tài xế lại đưa mắt nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện.
“Thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh, là một người khó đối phó, tôi sẽ giữ chân hắn, các anh đi bắt cô gái đó đi”.
Vốn dĩ bọn chúng chỉ muốn cướp tiền, nhưng Tề Nguyên lại không biết điều, khiến gã tài xế nảy sinh ý định giết người.
“Đừng giết cô gái đó! Lát nữa ba anh em chúng ta kéo cô ta vào hầm mỏ thỏa sức vui đùa”.