“Xem ra Chu Chấn cũng không nói cho nhà họ Tề biết chuyện nghi ngờ mình là hung thủ giết người”.
Nhậm Kiến Tường thầm nghĩ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì sẽ hiểu, bây giờ Chu Chấn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ta hoàn toàn không dám đắc tội với Nhậm Kiến Tường nữa, trừ phi ông ta không muốn sống nữa.
Tề Nguyên và Diệp Viên Viên học cùng một trường đại học, lần này Tề Nguyên trở về chỉ để theo đuổi Diệp Viên Viên, nên cũng không nói cho người nhà biết.
Lúc này, thái độ của Tề Nguyên với Nhậm Kiến Tường không còn niềm nở như lúc mới gặp nữa, Nhậm Kiến Tường biết chắc chắn Diệp Viên Viên đã nói gì đó sau lưng, nhưng anh cũng không quan tâm, anh chẳng thèm quản hai người này.
Ba người ra khỏi trạm xe, định đi xe taxi.
Lúc này một chiếc xe nhỏ màu trắng dừng ở trước mặt bọn họ.
“Ba vị muốn đi đâu thế? Giá cả chỗ tôi rẻ hơn nhiều so với taxi”.
Người lái xe là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng và đeo một chiếc kính râm.
Ở trong các sân bay lớn, cảnh tượng này rất thường gặp, bên ngoài trạm xe đều sẽ có người như vậy, bọn họ làm ăn dựa theo số lượng người, có lúc gặp người không hiểu giá cả thị trường thì còn có thể đòi giá cao hơn.
"Không cần!"
Nhậm Kiến Tường khẽ chuyển động thần thức để tìm kiếm, anh phát hiện gã tài xế này còn mang dao theo bên người, anh không muốn rước lấy phiền toái, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
“Hay là chúng ta thuê xe đi! Thuê xe khá an toàn”, Nhậm Kiến Tường nói với hai người.
Lúc đầu Tề Nguyên cũng không muốn ngồi loại xe này, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, hắn lại thay đổi ý định.
“Anh Nhậm, Viên Viên, đi thôi! Chúng ta ngồi xe này nhé! Em yên tâm, mọi chuyện đã có anh rồi! Anh sẽ bảo vệ mọi người”.
Tề Nguyên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường, từng tham gia thi đấu tán thủ và quyền anh, tất cả đều đạt giải quán quân. Dù chỉ là do các trường đại học kết hợp lại cùng tổ chức nhưng cũng đủ để chứng minh hắn không phải kẻ vô dụng, những chiến tích huy hoàng ấy khiến Tề Nguyên cho rằng, trên thế giới này hắn ít có đối thủ.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm, Tề Nguyên còn vui mừng không kịp, như thế hắn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Diệp Viên Viên có lẽ sẽ thay đổi cái nhìn về hắn.
“Ừ ừ! Được”.
Diệp Viên Viên gật đầu.
Trong lòng cô ta có ý nghĩ muốn đối nghịch với Nhậm Kiến Tường, cảm thấy đi bên cạnh Nhậm Kiến Tường sẽ rất mất thể diện, thậm chí có chung suy nghĩ với Nhậm Kiến Tường cũng là mất mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!