Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Chương 4: Tất cả đều là giả
 
             "Không cần, con đã nói rồi mà con không kết hôn đâu".  

             Diệp Yến liếc mắt nhìn Chu Tử Hào một cái, cô thực sự không có cảm tình với cậu chủ nhà họ Chu này chút nào.  

             "Yến Nhi! Con bị ngốc hay sao, Tiểu Hào là người hợp với con nhất rồi đó!"  

             "Con xem quà Tiểu Hào tặng này, thứ đồ nào cũng đáng giá mấy trăm nghìn tệ, tên vô dụng kia liệu có mua nổi mấy thứ đồ này hay không?"  

             Bà Diệp chỉ vào bức thư họa cổ và chiếc vòng tay phỉ thúy ở trên bàn, thái độ vô cùng cương quyết.  

             "Anh ta giàu thì có liên quan gì đến con".  

             Khuôn mặt Diệp Yến vẫn lạnh lùng, không vì những lời vừa rồi mà cảm động.  

             "Mẹ nói hai thứ đồ này đáng giá mấy trăm nghìn tệ sao?"  

             Nhậm Kiến Tường liếc nhìn bức thư họa và chiếc vòng tay ở trên bàn rồi bật cười.  

             "Đương nhiên rồi, bức danh họa triều Tống, phỉ thúy thượng hạng này đều là những báu vật hiếm có!"  

             Ông Diệp gật đầu nói.  

             Khuôn mặt Chu Tử Hào vênh váo tỏ vẻ thách thức.  

             "Nếu hắn thật sự mua mấy món đồ này với giá mấy trăm nghìn thì con chỉ nói một câu thôi, người ngây thơ thì hay mất tiền oan!"  

             "Bức danh họa thời Tống và chiếc vòng tay phỉ thúy tầm thường này đều là hàng giả mà cũng trị giá mấy trăm nghìn tệ sao?"  

             Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ khinh thường, cười nhạt.  

             "Mày ăn nói linh tinh cái gì đấy? Tiểu Hào sao có thể tặng đồ giả cho chúng tao chứ?"  

             Bà Diệp nghe vậy chắc chắn không tin nên lập tức chửi mắng Nhậm Kiến Tường.  

             "Tôi sưu tầm đồ cổ cả mấy chục năm nay, chẳng lẽ lại không phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng giả hay sao?"  

             Ông Diệp cũng chau mày, khẳng định giá trị của bức danh họa triều Tống kia.  

             "Giả vờ giả vịt, loại đàn ông như anh không xứng với Yến Nhi đâu!"  

             Chu Tử Hào cũng thừa dịp giễu cợt Nhậm Kiến Tường, nhưng sâu trong đáy mắt lại hơi lo sợ.  

             Cho dù là thiếu gia nhà họ Chu nhưng quà tặng trị giá mấy trăm nghìn tệ cũng không thể mang tặng bừa bãi được.  

             Cho nên hai món đồ này đúng là có chút vấn đề, nhưng hắn tin rằng ngoài chuyên gia ra thì sẽ không có ai phát hiện ra được!  

             "Nhậm Kiến Tường anh bớt nói lại đi".  

             Diệp Yến cũng không tin vào nhận xét của Nhậm Kiến Tường lắm, dù gì trình độ của ông Diệp trong giới đồ cổ cũng không phải dạng vừa.  

             "Tôi nói hai thứ đồ này đều là giả mà, nếu mọi người không tin thì tôi có thể chứng minh cho mọi người thấy".  

             Nhậm Kiến Tường vô cùng tự tin, khóe miệng nở nụ cười xán lạn.  

             "Để cho nó chứng minh đi! Định lừa ai hả, coi như để Yến Nhi nhìn ra được nó là thằng vô dụng như thế nào!"  

             Bà Diệp cười lạnh lùng.  

             "Nếu anh có thể chứng minh đồ tôi tặng đều là hàng giả thì tôi sẽ tự tát mình ba cái!"  

             "Nhưng nếu anh không chứng minh được thì anh phải ly hôn với Yến Nhi!"  

             "Anh đã tự tin như vậy rồi thì có dám đánh cược với tôi một ván không?"  

             Chu Tử Hào cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên cố tình đẩy Nhậm Kiến Tường vào thế bí!  

             "Nhậm Kiến Tường, anh vừa mới trở về, em có vài chuyện muốn hỏi anh".  

             Diệp Yến hơi lo lắng cho Nhậm Kiến Tường nên muốn giúp Nhậm Kiến Tường chuyển chủ đề.  

             "Yến Nhi, con đừng nói gì cả, đàn ông nói là phải giữ lời, loại đàn ông hay ba hoa là loại đáng ghét nhất trên đời!"  

             Ông Diệp lên tiếng ngăn Diệp Yến lại, không để cho cô giải vây cho Nhậm Kiến Tường.  

             "Không dám? Ha ha… con chỉ sợ lát nữa có người chơi xấu thôi!"  

             "Yên tâm đi!"  

             Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi nói với Diệp Yến.  

             "Uyên Thư ra chỗ mẹ một chút nhé, bố phải xử lý chút chuyện đã".  

             "Bố cố lên!"  

             Diệp Uyên Thư buông Nhậm Kiến Tường còn cổ vũ anh nữa.  

             Cả căn biệt thự này chắc chỉ có cô bé là người duy nhất tin tưởng anh hoàn toàn.  

             Bức danh họa triều Tống này thực sự được làm giả rất tinh vi, kỹ thuật này chuyên để qua mắt dân chơi sành, chuyên gia bình thường cũng khó đoán được thật giả".  

             Nhậm Kiến Tường tự tin nở nụ cười, cầm bức danh họa cổ trên bàn lên.  

             "Hừ, vớ vẩn! Để tôi xem anh chứng minh như thế nào đây!"  

             Mặc dù trong lòng Chu Tử Hào hơi lo lắng nhưng hắn không tin Nhậm Kiến Tường thật sự có trình độ như chuyên gia.  

             "Muốn chứng minh cũng đơn giản thôi!"  

             Xé ra!  

             Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi mạnh tay xé đôi bức danh họa triều Bắc Tống làm hai mảnh!  

             "Nhậm Kiến Tường! Cậu đang làm cái gì vậy? Bức danh họa của tôi!"  

             Ông Diệp không ngờ Nhậm Kiến Tường dám làm hỏng bức danh họa này, ông ta đau lòng gào thét.  

             "Bức danh họa mấy trăm nghìn tệ mà cậu cũng dám xé, để tôi chống mắt lên xem cậu có đền nổi không ?"  

             Sắc mặt Chu Tử Hào trở lên u ám.  

             "Bố, bố đừng vội đau lòng, bố nhìn xem".  

             Nhậm Kiến Tường nhặt được một sợi vải trong bức danh họa rách rồi đưa đến trước mặt ông Diệp.  

             "Đây là… sợi vải?"  

             Ông Diệp đang đau lòng nhìn thấy sợi vải lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.  

             Sợi vải là sản phẩm của công nghiệp, sau khi đất nước được giải phóng mới được du nhập vào Hoa Hạ.  

             Thời Bắc Tống làm gì có loại chất liệu nào như thế này.  

             Rõ ràng là bức danh họa này có vấn đề.  

             "Sao lại như thế này?"  

             Mặt Chu Tử Hào tối sầm lại, hắn còn giả vờ tỏ vẻ vô tội.  

             Hắn không ngờ Nhậm Kiến Tường lại có thể phân biệt được bức danh họa này là thật hay giả.  

             "Chơi đồ cổ có tính rủi ro cao, bị lừa cũng là chuyện bình thường".  

             Ông Diệp lên tiếng bào chữa cho Chu Tử Hào.  

             Thật ra chính ông ta cũng không tin Chu Tử Hào lại cố ý mang đồ giả đến lừa ông ta.  

             "Bức danh họa bằng vải mấy trăm nghìn tệ, anh giàu thật đấy".  

             Nhậm Kiến Tường chế nhạo rồi hướng ánh mắt đến chiếc vòng tay phỉ thúy.  

             "Chiếc vòng tay phỉ thúy thượng hạng kia chắc chắn là đồ thật!"  

             Bà Diệp lên tiếng, bà ta rất yêu thích những đồ vật làm bằng ngọc phỉ thúy.  

             Cho nên năng lực đánh giá chắc chắn không kém cỏi.  

             "Vậy sao?"  

             Nhậm Kiến Tường nở nụ cười đắc ý rồi liếc nhìn Chu Tử Hào một cái.  

             Nhậm Kiến Tường chỉ liếc một cái thôi mà Chu Tử Hào đã cảm thấy sởn da gà.  

             Sau khi Nhậm Kiến Tường phát hiện ra bức danh họa kia là giả ra thì hắn đã hoàn toàn mất đi sự tự tin.  

             Choang!  

             Nhậm Kiến Tường không hề do dự đập vỡ tan chiếc vòng phỉ thúy của bậc vua chúa.  

             "Cậu!"  

             Bà Diệp hét lên, trái tim như muốn rớm máu!  

             "Phỉ thúy bình thường bị tác động dưới tia cực tím và nhiệt độ cao sẽ làm giả được phỉ thúy thượng hạng, nếu mang theo bên mình sẽ có lượng bức xạ nhất định".  

             "Phỉ thúy như thế này mà không xem xét tới việc hàng giả thì đắt nhất là mấy nghìn tệ thôi!"  

             Nhậm Kiến Tường tiện tay cầm một mảnh phỉ thúy vỡ lên đưa cho bà Diệp.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!