Giám đốc nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, sắc mặt bỗng tái nhợt, ông ta gần như bị Chúc Tri Nhậm làm cho tức chết.
“Cậu và vị khách này đã nói vậy thật sao?”
Chúc Tri Nhậm không trả lời, giám đốc lại nhìn mấy người đồng nghiệp phía sau, trong đó có người gật đầu, giám đốc vô cùng tức giận: “Tôi không biết cậu ngu ngốc đến mức nào nữa! Cậu đi đi! Sau này không cần đi làm nữa!”
“Tôi cầu xin ông, đừng đuổi tôi, giám đốc, tôi biết sai rồi!”
Chúc Tri Nhậm không dễ dàng gì mới có được công việc này, hơn nữa đãi ngộ còn rất cao, bây giờ lại bị đuổi việc, hắn thật sự rất sợ hãi.
Nhưng dù Chúc Tri Nhậm có cầu xin thế nào thì giám đốc cũng phớt lờ hắn, cuối cùng Chúc Tri Nhậm cũng hiểu ra rằng chuyện này vẫn phải phụ thuộc vào thái độ của Nhậm Kiến Tường.
“Tôi cầu xin anh, tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi!” vừa nói, Chúc Tri Nhậm vừa quỳ xuống.
Nhậm Kiến Tường thở dài, anh cũng không phải là người nhỏ mọn, nếu người khác không động đến giới hạn của anh thì anh cũng không quan tâm nhiều.
“Thôi bỏ đi! Sau này đối xử hòa nhã với mọi người một chút! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì anh gặp phiền phức!”
“Vâng vâng vâng! Tôi nhất định sẽ nghe lời anh”, Chúc Tri Nhậm như được thoát chết, lập tức đứng dậy.
Thực ra, không nếu Nhậm Kiến Tường thật sự muốn Chúc Tri Nhậm mất việc thì cũng không phải không thể, dù sao thì sự việc lần này cũng là lỗi của hắn. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Chúc Tri Nhậm, anh lại không muốn làm vậy nữa. Sau khi trở về bên cạnh Diệp Yến, tính cách của anh dần trở nên dịu dàng hơn.
Rộng lượng, khiêm tốn, giàu có, đây là những gì đồng nghiệp của Chúc Tri Nhậm nói về Nhậm Kiến Tường, đặc biệt còn có vài cô gái thỉnh thoảng liếc trộm anh.
Một trận sóng gió nhỏ cuối cùng cũng qua đi, Nhậm Kiến Tường gửi tiền xong cũng bước ra khỏi cửa ngân hàng, Chúc Tri Nhậm còn ra tiễn anh.
Tiếp theo, Nhậm Kiến Tường định đến công ty để gặp Diệp Yến, nhưng đúng lúc này, Diệp Yến lại gọi điện tới.
“Vợ à, anh giúp gì được cho em không?”, Nhậm Kiến Tường làm ra vẻ hỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Đừng làm loạn, em đang đi làm. Một người em họ của em vừa từ ngoài tỉnh về, nhưng bây giờ em đang bận việc, anh có thể đi đón em ấy giúp em được không?”
“Được nhiên là được! Dù sao bây giờ anh cũng là một kẻ vô công rồi nghề”.
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Diệp Yến gửi ảnh và thông tin chuyến bay của em họ mình cho Nhậm Kiến Tường.
“Diệp Viên Viên!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm, ghi nhớ cái tên này.
Nhậm Kiến Tường bắt taxi đi thẳng đến sân bay Hoa Tây.
Nhưng khi đến đó, Nhậm Kiến Tường đã gặp chút rắc rối, giữa biển người mênh mông, anh không thể cầm điện thoại đi nhìn mặt từng người được.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Nhậm Kiến Tường tìm một mảnh bìa cứng, viết lên đó ba chữ ‘Diệp Viên Viên’.
Nhận Kiến Tường đợi ở cổng số ba, giơ cao tấm biển và chờ Diệp Viên Viên xuất hiện.