Chương 3: Con gái?
Không biết tại sao cô bé lại có cảm giác rất thân quen với Nhậm Kiến Tường.
"Cút vào trong phòng!"
Bà Diệp thấy cô bé xuất hiện, sắc mặt hơi u ám rồi hét lớn lên giống như không muốn Nhậm Kiến Tường nhìn thấy cô bé.
"Bà ngoại ơi, cháu làm xong hết bài tập rồi, mẹ cháu vẫn chưa về sao ạ?"
Cô bé nước mắt lưng tròng mếu máo nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bà Diệp nhưng không dám khóc.
"Cháu đi vào phòng đi, đợi lát mẹ về ngay đó".
Ông Diệp cũng trừng mắt nhìn cô bé nhưng giọng nói dịu dàng hơn bà Diệp nhiều.
"Chờ chút!"
Lúc này cơ thể Nhậm Kiến Tường đang run rẩy.
Cách xưng hô của cô bé với bà Diệp khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
"Cô bé, mẹ của cháu tên là Diệp Yến đúng không?"
Nhậm Kiến Tường bước nhanh đến trước mặt cô bé, giọng nói hơi căng thẳng.
"Vâng, sao chú lại biết?"
Ánh mắt cô bé thoáng qua vẻ nghi ngờ.
"Cháu mấy tuổi rồi?"
Nhậm Kiến Tường căng thẳng nắm chặt bàn tay lại, nhìn cô bé không chớp mắt.
Anh đã nhìn ra trên khuôn mặt thơ ngây của cô bé có hình ảnh của Diệp Yến cũng có vài nét giống với anh.
"Mẹ cháu nói năm nay cháu bốn tuổi, chú sao thế, sao chú kỳ lạ quá vậy".
"Ha ha!"
Nhậm Kiến Tường lập tức bật cười rồi ôm cô bé vào lòng.
"Bố không phải là chú, bố là bố của con đây! Nhậm Kiến Tường tôi có con gái rồi!"
Dựa vào ngoại hình, tuổi của cô bé lại thêm cảm giác máu mủ thân thiết khiến Nhậm Kiến Tường chắc chắn được thân phận của cô bé!
"Bố ư? Chú là bố của Uyên Thư sao?"
Diệp Uyên Thư được Nhậm Kiến Tường ôm vào lòng nhưng lại không hề có ác cảm với anh, chỉ là vì tuổi còn nhỏ nên cô bé khó có thể chấp nhận được những thứ trước mắt.
"Bác trai bác gái, thật ra để hắn đưa cô bé đi cũng là chuyện tốt".
Lúc này Chu Tử Hào âm trầm nói với ông bà Diệp.
Hắn biết mấy năm nay ông bà Diệp đối xử không tốt với Diệp Uyên Thư vì mối quan hệ của cô bé với Nhậm Kiến Tường.
"Tiểu Hào nói đúng đấy, con bé ở lại nhà họ Diệp càng khiến nhà chúng ta nhục nhã hơn thôi, đưa nó đi cũng tốt!"
Bà Diệp gật đầu nói.
"Mấy năm nay không phải Yến Nhi cản thì đã đưa con bé đi từ lâu rồi!"
Ông Diệp rất tán thành với bà Diệp.
"Ông bà ngoại, Uyên Thư rất nghe lời, ông bà ngoại đừng tách Uyên Thư với mẹ ra nhé?"
Diệp Uyên Thư thấy ông Diệp bà Diệp nói vậy liền rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc thôi!"
"Tên vô dụng kia là bố cháu đó, cháu suốt ngày đòi tìm bố còn gì? Mau theo nó đi đi!"
Ông Diệp bà Diệp tranh nhau nói cô bé, đúng là không có tình người.
Trong đôi mắt Nhậm Kiến Tường cũng vừa có giọt nước rơi xuống, anh có thể hiểu được cảm giác tủi thân của Diệp Uyên Thư.
Cô bé sống mấy năm ở nhà họ Diệp này chắc chắn không vui vẻ gì.
"Uyên Thư đừng khóc, bố quay về rồi, không có ai có thể bắt nạt Uyên Thư nữa đâu!"
Nhậm Kiến Tường lau nước mắt cho Diệp Uyên Thư, một tia lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt anh.
"Bố ơi, Uyên Thư không muốn phải rời xa mẹ đâu".
Diệp Uyên Thư cúi đầu xuống, mặc dù cô bé rất nhớ bố nhưng rõ ràng là cô bé càng không thể rời xa Diệp Yến.
"Uyên Thư sẽ không rời xa mẹ đâu, từ giờ trở đi cả nhà chúng ta sẽ cùng chung sống với nhau".
Nhậm Kiến Tường nói chắc nịch như đinh đóng cột.
"Đừng nói linh tinh nữa, mau đưa con bé cút ra khỏi nhà họ Diệp chúng tao đi!"
Bà Diệp trừng mắt nhìn mà như muốn rớt con mắt ra ngoài vậy.
"Hừ!"
Chu Tử Hào lạnh lùng bật cười, bà Diệp dọn sạch chướng ngại vật cho hắn đương nhiên là hắn rất vui rồi.
Bịch!
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"
Cánh cửa chính của biệt thự đột nhiên mở ra, Diệp Yến mày liễu mắt phượng lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Rõ ràng là Diệp Yến đã nghe được hết tất cả những gì bà Diệp vừa nói.
"Con nói rồi, ai động vào Uyên Thư con sẽ liều mạng đến cùng với người đó!"
Diệp Yến lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt như con dao sắc nhọn chĩa thẳng về phía bà Diệp.
"Mẹ ơi, bố về rồi!"
Diệp Uyên Thư thấy mẹ về liền nở nụ cười xán lạn, vội vàng nói.
Lời nói của cô bé khiến Diệp Yến chấn động, cùng lúc đó ánh mắt của Diệp Yến cũng dừng lại ở chỗ Nhậm Kiến Tường.
"Là… anh?"
Sau khi Diệp Yến nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, khuôn mặt và cơ thể cô lập tức xuất hiện những thay đổi lớn.
Cô cắn chặt môi cúi đầu để bản thân không rơi nước mắt: "Đã năm năm rồi, bây giờ anh còn về đây làm gì?"
"Yến Nhi, anh xin lỗi, anh có lỗi với em và Uyên Thư, lần này anh quay về chắc chắn sẽ bù đắp cho hai mẹ con".
Nhậm Kiến Tường ôm lấy Diệp Uyên Thư rồi bước tới trước mặt Diệp Yến.
Vẻ mặt anh lúc này vô cùng áy náy và day dứt.
"Hừ, cậu hại Yến Nhi như vậy còn chưa thảm hay sao? Không phải vì cậu thì sao Yến Nhi lại để mất tập đoàn Vạn Nguyên được? Bây giờ Yến Nhi sắp được gả vào nhà giàu rồi cậu lại trở về để làm liên lụy đến con bé nữa sao?"
Vẻ mặt ông Diệp vô cùng khó coi, có lẽ vì nhìn thấy trạng thái của Diệp Yến có gì đó lạ lạ.
Diệp Yến nghe thấy bốn chữ tập đoàn Vạn Nguyên, ánh mắt cô hơi phức tạp.
Đó là ước mơ hiện tại của cô cũng từng là huy hoàng trong quá khứ.
Ban đầu vì Nhậm Kiến Tường nên nhà họ Diệp lấy áp lực dư luận làm cái cớ ép buộc tập đoàn Vạn Nguyên của Diệp Yến sáp nhập vào doanh nghiệp gia tộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!