Mọi người đứng vây quanh xem kịch hay, cô giáo Lâm và những người xung quanh đều nhìn rõ, bọn họ biết lực chân của Chu Hãn là đẳng cấp nào, bây giờ mà Chu Hãn thoát ra được rồi thì tiếp theo chắc chắn sẽ là một đòn đánh thực sự bùng nổ.
"Mong là cậu thanh niên này tốt số, nằm viện mấy tháng là hồi phục! Gặp phải loại người vô văn hóa như Chu Hãn thì đúng là chuyện xui xẻo nhất trên đời".
…
Nghe mọi người bàn tán, Diệp Uyên Thư ngây thơ cãi lại: "Bố cháu không thua đâu! Vì là bố cháu mà".
Nhậm Kiến Tường nhìn về phía Diệp Uyên Thư rồi mỉm cười, trong lòng nghĩ con gái là người hiểu bố nhất.
Sau khi vùng ra được Chu Hãn phải xoa bóp tay một lúc cơn đau đớn kia mới giảm bớt, nhưng bàn tay phải vẫn tê dại, thậm chí còn không nắm chặt tay lại được nữa.
"Mày muốn chết hả?"
Chu Hãn tưởng rằng vừa rồi do gã khinh địch cho nên mới không dùng hết toàn lực, nhưng gã không biết rằng, cho dù gã có cố gắng đến mức nào thì trong mắt Nhậm Kiến Tường gã chỉ là một thằng hề đang làm trò thôi.
Chỉ thấy ánh mắt gã đông cứng lại, dồn toàn lực vào chân rồi nhảy lên cao tầm hai mét, chân phải hung hăng định đạp vào đầu Nhậm Kiến Tường.
Đám người xung quanh ồ lên kinh ngạc, nhưng khi mọi người nhìn cú đá đấy với tốc độ vô cùng nhanh thì trong mắt Nhậm Kiến Tường lại chỉ chậm như rùa bò, còn rất nhiều thiếu sót.
Ánh mắt Nhậm Kiến Tường chợt lóe lên một tia sát ý, anh cố gắng đè nén suy nghĩ giết chết Chu Hãn tại đây, nghiêng người tránh cú đá từ trên trời giáng xuống của Chu Hãn.
Cú đá vừa rồi không thành công, Chu Hãn lập tức đổi thế tấn công, đá ngang chân về phía Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, trong đầu nảy ra một suy nghĩ mới, anh đứng im không động đậy để mặc cho Chu Hãn đá vào chân mình.
"Xong đời rồi!", cô giáo Lâm và những người xung quanh đều thót tim, bọn họ đều là những người lương thiện, không lỡ nhìn Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, chẳng thấy Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện gì nhưng Chu Hãn thì đang ôm chân đau đớn run rẩy.
"Chuyện gì vậy? Không phải là Chu Hãn đá trúng Nhậm Kiến Tường rồi sao?"
Chu Hãn chỉ cảm thấy chân của gã như sắp gãy ra vậy, cú đá đầy sức mạnh của gã như vừa va chạm vào một cột sắt lớn, lực phản lại quá lớn khiến chân gã đã bị thương.
"Này ông muốn lấy cớ đánh nhau để ăn vạ tôi đấy à? Tôi còn chưa động vào ông đâu đấy!", Nhậm Kiến Tường hài hước nói.
Mấy người xung quanh đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nghe thấy Nhậm Kiến Tường nói thế đều bật cười ha hả.
"Là tao xem nhẹ năng lực của mày, nhưng không sao, mày không vui mừng được lâu nữa đâu".
Chu Hãn hung dữ nói, gã biết mình đã gặp phải cao thủ giấu nghề rồi, trong lòng gã càng chắc chắn vụ mất tích của cháu trai mình là do Nhậm Kiến Tường gây ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!