"Đây là việc riêng tư của bệnh nhân, chưa nói đến chuyện mấy người nhận lời phòng khám vô lương tâm này đến quay chụp đưa tin về việc riêng của bệnh nhân là hành vi vi phạm pháp luật, trong lúc bệnh nhân đang đau khổ nhất thì mấy người lại không màng tới đạo đức nghề nghiệp đòi quay chụp cho bằng được, thử hỏi xem lương tâm của mấy người có cắn rứt không hả?"
Nhậm Kiến Tường thẳng thắn nói khiến mấy người quay phim chụp hình vội vàng lùi lại về sau mấy bước, không cẩn thận làm rơi mất ống kính xuống đất.
"Ấy! Ống kinh của tôi, mấy chục nghìn tệ đó!"
Tên nhiếp ảnh kia khóc rống lên, ôm lấy ống kính của mình than trách thảm thiết.
Nhưng đáng tiếc là không ai thấy, vừa rồi Nhậm Kiến Tường đã nhân lúc tên nhiếp ảnh kia không chú ý, lặng lẽ bắn ra một chút chân khí.
Ống kính lập tức vỡ làm mấy miếng.
"Mau đi thôi, chẳng được bao lâu đâu, cậu canh ở cửa nhé để mình xem thử có cứu được khuôn mặt của cô gái này không", Nhậm Kiến Tường quay đầu lại dặn dò Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu đứng chặn ở cửa để đưa Tiểu Thanh vào phòng trị liệu.
Khuôn mặt Tiểu Thanh đã bắt đầu chảy mủ, xem ra da mặt vốn đã trầm trọng của cô ấy đã kích ứng mãnh liệt với chiếc mặt nạ vừa rồi.
"Chuyên gia, mặt của tôi còn cứu được không?", bây giờ mặt của Tiểu Thanh vừa đau vừa ngứa, cô ấy vừa muốn cho tay lên mặt gãi vừa sợ để lại sẹo.
Nhậm Kiến Tường giữ lấy đôi tay của cô ấy ra hiệu cho cô ấy không động đậy, đồng thời bảo cô ấy nằm xuống giường bệnh, sau đó anh lấy ra một hàng kim bạc.
Theo anh thấy, mặt của Tiểu Thanh ra nông nỗi này có lẽ vì lúc nhỏ đã động vào thứ gì đó có độc.
Nếu muốn chữa lành khuôn mặt này thì phương pháp tốt nhất là đẩy độc tố ra.
"Một lát nữa sẽ hơi đau nhưng sau khi đau xong mặt của cô sẽ khỏi hoàn toàn, cô nhất định phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không được đưa tay lên gãi!"
Nhậm Kiến Tường nghiêm túc nói.
Không biết có phải vì giọng nói của Nhậm Kiến Tường đem lại cho Tiểu Thanh cảm giác an toàn không mà Tiểu Thanh không còn giãy dụa nữa, nhẫn nhịn túm chặt lấy ga trải giường.
Nhậm Kiến Tường nhanh chóng ra tay, từ từ châm kim bạc vào mặt Tiểu Thanh, mỗi một lần kim đâm xuống Tiểu Thanh lại kêu rên đau đớn.
"Đau quá, chuyên gia! Bao lâu nữa vậy? Tôi sắp không chịu nổi rồi!", Tiểu Thanh vừa khóc vừa nói.
"Đừng khóc, trong nước mắt có có thành phần muối sẽ càng làm da bị kích ứng đó".
Tiểu Thanh không trả lời nữa, cô ấy đau đến mức ngất lịm đi rồi.
Nhậm Kiến Tường vừa lo vừa xót, cô gái này chắc vẫn đang đi học vậy mà lại tin những lời dối trá của Lưu Đức Nhân khiến việc điều trị khuôn mặt bị trì hoãn lâu như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!